Tô Vũ dẫn người đến tìm Nhuận Sơ Đường, lúc đó cô đang ngồi trên chiếc xích đu ở vườn sau, đầu khẽ tựa vào vai Giang Thì Tự, cùng anh ngắm ánh trăng trên bầu trời. Cố Trạch Xuyên lập tức nhận ra bóng lưng đó là Sơ Đường. Một khả năng nào đó thoáng hiện trong đầu khiến trái tim anh ta siết chặt, nhưng lại không dám tin. Ngay giây tiếp theo, giọng nói của Tô Vũ vang lên bên tai anh, rõ ràng đến mức không thể nhầm:“Đường Đường, em lại đây một chút. Sơ Đường quay đầu lại, ánh mắt lập tức chạm phải ánh nhìn của Cố Trạch Xuyên. Cô hoàn toàn không ngờ anh ta lại đến được đây. Cô nghĩ chắc chắn anh ta đã biết thân phận thật của cô, nên mới cố tình bám theo tới tận nơi này. Trong chớp mắt, tâm trạng đang yên ổn của cô liền trở nên u ám. Sơ Đường thật sự không muốn gặp lại Cố Trạch Xuyên, nhưng Tô Vũ đã gọi, cô vẫn phải đứng dậy bước tới. “Có chuyện gì vậy, anh họ? Cố Trạch Xuyên lập tức tái mặt, hộp quà trên tay rơi xuống đất, chiếc vòng cổ kim cương hồng lăn ra, nằm im lặng dưới nền. Khi tận tai nghe thấy Sơ Đường gọi Tô Vũ là anh họ, toàn bộ khả năng suy nghĩ trong đầu Cố Trạch Xuyên gần như sụp đổ, máu trong người như đông cứng lại, trước mắt tối sầm, suýt đứng không vững. Lúc Sơ Đường nói gì đó với Tô Vũ, anh ta hoàn toàn không nghe rõ, tất cả âm thanh dường như đều biến mất, tai như bị ù đi, mất thính lực tạm thời. Tô Vũ nhìn Cố Trạch Xuyên không nói gì, thấy kỳ lạ liền quay sang hỏi:“Cậu sao thế? Không khỏe à? Cố Trạch Xuyên cứng đờ, không thốt nên lời. Sơ Đường liếc nhìn anh ta, đoán được có vẻ anh ta mới vừa phát hiện thân phận thật của cô. Cô nhìn xuống sợi dây chuyền rơi dưới đất, trong mắt thoáng qua một tia châm biếm:“Nghe nói anh còn chuẩn bị quà đính hôn cho tôi? Là cái này à? Trần Uyển vô thức cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ kim cương hồng. Vài hôm trước cô ta còn hả hê khoe với Sơ Đường rằng đó là quà Cố Trạch Xuyên tặng cô, giờ thì bị vả mặt tại chỗ, nhục nhã không để đâu cho hết. Ai mà ngờ được — Nhuận Sơ Đường lại là em họ của tổng giám đốc Tô thị?! Cô ta tưởng cô chỉ là một “con bé đi làm thuê nghèo kiết xác, vậy mà chớp mắt đã biến thành thiên kim tiểu thư của giới thượng lưu? Cố Trạch Xuyên như thiếu dưỡng khí, nhìn Sơ Đường với ánh mắt ngơ ngác:“Anh… em… em là em họ của Tô tổng sao? “Chứ không thì là gì? – Giọng Sơ Đường đã lộ rõ vẻ không kiên nhẫn. Cố Trạch Xuyên nuốt nước bọt, đuôi mắt đỏ hoe, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, giọng nói run rẩy:“Tại sao? Tại sao ba năm qua em chưa từng nói cho anh biết thân phận của mình? Sơ Đường thở dài trong lòng, cảm thấy chuyện này nên dứt điểm một lần, liền bình tĩnh đáp:“Tôi đã định nói rồi, lần đó định dẫn anh về quê chính là muốn giới thiệu anh với gia đình. Là anh không chịu đi. Giọng cô bình thản, không mang theo chút cảm xúc nào. Như thể giờ đây cô đã thật sự buông bỏ. Và đúng là như thế. Cố Trạch Xuyên nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi, đôi mắt đầy đau khổ:“Nếu em sớm nói em là thiên kim tiểu thư của Nhuận gia ở Giang Thành, thì sao anh có thể từ chối em được chứ? Sơ Đường cười nhạt:“Vậy là anh yêu cái danh phận ‘thiên kim Nhuận gia Giang Thành’, chứ không phải tôi – Nhuận Sơ Đường. Cố Trạch Xuyên lắp bắp:“Không… không phải vậy… anh yêu em… nhưng em… Lúc này, Tô Vũ đã hiểu rõ tất cả – thì ra tên Cố Trạch Xuyên này chính là bạn trai cũ của em họ mình. Tô Vũ liên tục lắc đầu, thầm nghĩ: Tên Cố Trạch Xuyên này đúng là mù mắt thật rồi. Đường Đường nhà mình xinh đẹp thế này, khí chất nhìn qua cũng biết không phải người bình thường mà! Tên Cố Trạch Xuyên này đúng là mù mắt thật rồi. Đường Đường nhà mình xinh đẹp thế này, khí chất nhìn qua cũng biết không phải người bình thường mà! Ánh mắt hóng chuyện của anh ta lại liếc về phía sau lưng Sơ Đường, nơi Giang Thì Tự đang đứng. Khuôn mặt người đàn ông đầy áp lực lạnh lẽo, khí trường quanh người anh khiến không khí xung quanh cũng lạnh đi vài độ. Tô Vũ “chậc chậc trong lòng, tiếp tục ăn dưa hóng drama. Cố Trạch Xuyên cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức gần như không thở nổi:“Đường Đường, nếu em sớm nói cho anh biết thân phận thật, thì có lẽ giờ chúng ta đã kết hôn rồi, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Tô Vũ nhận ra ánh mắt Giang Thì Tự đã nheo lại, lửa giận trong đáy mắt anh đã sắp vượt khỏi giới hạn. Anh vội vàng lùi về sau hai bước, tránh bị Giang Thì Tự “vạ lây. Sơ Đường chỉ lặng lẽ nhìn Cố Trạch Xuyên, ánh mắt không chút gợn sóng, bình tĩnh như người ngoài cuộc. “Anh quên rồi sao, Cố Trạch Xuyên?Anh từng nói sẽ không bao giờ cưới tôi.Mẹ anh – bà Mạnh – từng sỉ nhục tôi, nói rằng một đứa con gái như tôi không xứng bước chân vào nhà họ Cố. Những lời tổn thương năm xưa, giờ đây như một mũi dao quay lại cắm thẳng vào trán Cố Trạch Xuyên. Mắt anh đỏ hoe, giọng gần như nghẹn lại:“Đường Đường, trước kia rào cản giữa chúng ta là khác biệt về xuất thân.Bây giờ khoảng cách ấy đã không còn nữa, không gì có thể ngăn chúng ta bên nhau.Em quay về với anh đi, mẹ anh nhất định sẽ đồng ý cho em làm con dâu! Nói rồi, anh ta xúc động vươn tay định nắm lấy tay của Nhuận Sơ Đường. Nhưng chưa kịp chạm đến, thì Giang Thì Tự đã thô bạo gạt tay anh ta ra. Anh ôm lấy Sơ Đường, lùi một bước kéo giãn khoảng cách với Cố Trạch Xuyên. Giọng anh lạnh lùng, đầy uy nghiêm:“Cô ấy là vị hôn thê của tôi. Sơ Đường cười nhạt, giọng đầy châm chọc:“Xin lỗi, bây giờ là anh không xứng với tôi.Tôi cũng chẳng cần sự đồng ý của mẹ anh. Đêm thu sâu lắng và lạnh lẽo, gió thổi xào xạc qua tán lá. Cố Trạch Xuyên chỉ biết lặng lẽ nhìn theo Sơ Đường, nước mắt không tiếng động lăn dài trên má. Chính khoảnh khắc ấy, anh mới nhận ra mình đã từng ngu ngốc và nực cười đến mức nào. Từng cảnh tượng yêu đương khi còn mặn nồng lướt qua như cuốn phim quay chậm, giờ nghĩ lại, từng khung hình đều như một nhát dao, đâm vào tim anh máu chảy đầm đìa. Anh ta từng sai đến mức không thể tưởng tượng được. Từ chối về ra mắt gia đình cô, để mặc mẹ mình thoải mái sỉ nhục cô, công khai qua lại với Trần Uyển, từng nói trước mặt Trần Uyển rằng sẽ không bao giờ cưới cô, thậm chí còn buông thả thân thể, không màng đến cảm nhận của cô… Từng hành động anh ta làm, đều chỉ càng đẩy Sơ Đường ra xa hơn. Cố Trạch Xuyên cố ép mình phải bình tĩnh lại, anh không thể tiếp tục mất kiểm soát như thế nữa. Anh đến đây là để lấy lòng em họ của Tô Vũ, để cầu xin Tập đoàn Tô thị hợp tác và đầu tư cho Tập đoàn Cố thị. Nhưng, mỗi khi nghĩ đến việc anh và Sơ Đường lẽ ra đã có thể có một kết cục tốt đẹp, lại bởi vì hiểu lầm và ích kỷ mà đi lạc mất nhau, nỗi đau ấy lại như từng sợi dây thít chặt quanh tim, khiến anh khó thở đến mức như muốn chết đi. Anh không thể nào làm được việc mang theo quà đính hôn, rồi đứng đó chúc phúc cô và người đàn ông khác. Cố Trạch Xuyên ngơ ngác đứng giữa cơn gió lạnh, đầu óc trống rỗng, anh hiếm khi rơi vào trạng thái mất phương hướng như lúc này. Giống như một con thuyền lạc giữa sương mù, chẳng biết phải đi đâu. Sơ Đường chẳng buồn để tâm đến anh nữa, cô xoay người rời khỏi vườn sau. Giang Thì Tự cũng rời đi cùng cô. Tô Vũ sợ Cố Trạch Xuyên gây chuyện, liền sai người “lịch sự mời anh ta ra khỏi trang viên. Cố Trạch Xuyên như một cái xác không hồn, bước đi máy móc, sắc mặt trống rỗng như kẻ vừa mất đi toàn bộ thế giới. Trần Uyển nhặt lại sợi dây chuyền, lặng lẽ theo sau anh ta, cùng rời khỏi trang viên nhà họ Tô.