Thời gian trôi qua thêm vài ngày trong tiết trời mát mẻ của mùa thu tháng Mười. Hôm nay, Cố Trạch Xuyên ăn mặc bảnh bao, đi tham gia một buổi đấu giá. Trong buổi đấu giá lần này có một món trang sức là vòng cổ kim cương hồng, nghe nói từng là vật sưu tầm của hoàng thất Anh quốc. Anh ta muốn đấu giá để mua chiếc vòng này, làm quà đính hôn cho em họ của Tô Vũ. Trần Uyển cũng ăn mặc lộng lẫy, theo anh ta đến tham gia buổi đấu giá. Vừa đến bên ngoài hội trường, Cố Trạch Xuyên đã nhìn thấy Nhuận Sơ Đường. Cánh tay cô đang khoác lên người người đàn ông từng đánh nhau với anh ta lần trước. Cố Trạch Xuyên mặt đen lại, lập tức bước tới. “Sơ Đường, sao em lại ở đây? Lúc đó Nhuận Sơ Đường đang trò chuyện với một người khác. Người kia thấy Cố Trạch Xuyên bước đến liền lịch sự cáo từ. Nhuận Sơ Đường vẫn khoác tay Giang Thì Tự, giọng điệu lạnh nhạt:“Đến đây còn làm gì được nữa? Dĩ nhiên là để tham gia đấu giá rồi. Trần Uyển cũng vừa đi đến, nghe vậy thì cười khẩy một tiếng đầy châm chọc:“Cô mà cũng đi đấu giá? Cô mua nổi gì ở đây chứ? Ánh mắt Cố Trạch Xuyên lạnh băng liếc sang, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Trần Uyển bị anh ta liếc một cái liền câm miệng, nhưng vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng qua mũi. Ngay sau đó, ánh mắt cô ta rơi lên người đàn ông bên cạnh Nhuận Sơ Đường, bất giác sững lại. Người đàn ông này ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, toàn thân mặc đồ hàng hiệu đặt may, chiếc đồng hồ trên tay có giá hàng chục triệu. Không chỉ vậy, anh toát ra khí thế khiến người lạ không dám lại gần, mang theo phong thái trời sinh của người đứng trên cao.Ngay cả một người vốn cũng đẹp trai như Cố Trạch Xuyên, đứng bên cạnh anh cũng trở nên nhạt nhòa, không đáng nhắc tới. Sơ Đường từ khi nào lại “câu được người đàn ông đẳng cấp như vậy? Sự khinh miệt trên mặt Trần Uyển lập tức bị ghen tị thay thế. Giang Thì Tự ánh mắt lạnh lùng, thậm chí không buồn liếc nhìn Cố Trạch Xuyên và Trần Uyển lấy một cái. Anh chỉ dịu dàng nói với Sơ Đường:“Đi thôi, Đường Đường. Giọng nói nhẹ nhàng đến mức tan chảy. Trần Uyển đứng sững ra. Chỉ nhìn cũng biết mối quan hệ giữa hai người không hề bình thường. Nhuận Sơ Đường không thèm để ý đến Cố Trạch Xuyên nữa, cùng Giang Thì Tự rời đi. Trần Uyển nhìn bóng lưng của Giang Thì Tự, ánh mắt đầy suy tư. Cố Trạch Xuyên giận đến mức lập tức bước nhanh theo, bỏ mặc Trần Uyển đứng lại phía sau. Tại buổi đấu giá. Người chủ trì là một phụ nữ mặc sườn xám màu xanh tím than, cử chỉ tao nhã, toát lên khí chất của người phụ nữ trí thức, sang trọng. Vài món đầu tiên đưa ra, Giang Thì Tự và Cố Trạch Xuyên đều không hứng thú. Cho đến khi chiếc vòng cổ kim cương hồng được đưa lên. Sau phần giới thiệu ngắn gọn từ người dẫn chương trình, phiên đấu giá bắt đầu với giá khởi điểm 4 triệu. Cố Trạch Xuyên lập tức giơ bảng. Sau vài lượt tăng giá, con số nhanh chóng lên đến 6 triệu, những người giơ bảng dần thưa thớt. Cố Trạch Xuyên tiếp tục giơ bảng, nâng giá lên 6,2 triệu. Người dẫn chương trình ra hiệu:“Hiện tại là 6 triệu 2, có ai muốn nâng lên 6 triệu 5 không? Giang Thì Tự bình tĩnh giơ bảng. Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn anh:“6 triệu 5! Có ai cao hơn không? Cố Trạch Xuyên trừng mắt nhìn về phía anh, mặt lạnh như tiền, tiếp tục giơ bảng. “6 triệu 5 lần đầu… trở lại với số 20. Có ai muốn nâng lên 6 triệu 8 không? Giang Thì Tự vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục giơ bảng. “6 triệu 8, có ai trả giá cao hơn không? Cố Trạch Xuyên như muốn đoạt bằng được, nghiến răng nâng bảng lên 7 triệu. Chỉ 7 triệu thôi, anh vẫn có thể chi nổi.Miễn là em họ Tô Vũ vừa lòng, Tô Vũ hợp tác với Tập đoàn Cố thị thì đầu tư sẽ sinh lời gấp chục lần. Người ta thường nói, không nỡ bỏ con thì không bắt được sói. Chiếc vòng này hôm nay anh nhất định phải giành được. Người chủ trì:“Được rồi, 7 triệu, hiện vật quay trở lại với vị khách số 20. Có ai trả giá cao hơn không? Giang Thì Tự giơ bảng. Người dẫn chương trình tiếp lời:“7 triệu 5! Cố Trạch Xuyên lập tức nâng lên 8 triệu. Giang Thì Tự chuẩn bị tiếp tục giơ bảng, nhưng Nhuận Sơ Đường bất ngờ đặt tay lên tay anh, nhẹ nhàng nói:“Thôi đi, không đáng đâu. Từ mức khởi điểm 4 triệu, giá hiện giờ đã gấp đôi. Sơ Đường đã quan sát kỹ, chiếc vòng đó cùng lắm chỉ đáng giá 2–3 triệu, mà thật ra cô cũng không hẳn thích món đó lắm, không cần thiết phải đấu giá chỉ vì muốn hơn thua với Cố Trạch Xuyên. Nếu anh ta muốn nó đến vậy, thì cứ để cho anh ta là được. Sơ Đường nhớ rõ lát nữa còn một chiếc vòng cổ kim cương xanh sẽ được đấu giá, cô thích chiếc đó hơn. Giang Thì Tự liếc nhìn cô một cái, thấy cô không có ý muốn tiếp tục, liền ngoan ngoãn không giơ bảng nữa. Kết quả, Cố Trạch Xuyên thắng phiên đấu giá với mức giá 8 triệu tệ cho chiếc vòng cổ kim cương hồng. Trần Uyển ngồi bên cạnh anh ta, nhìn về phía Nhuận Sơ Đường khẽ nhếch môi cười khinh miệt: Xem ra người đàn ông mới mà cô ta “câu được cũng chẳng ra sao cả – giá đến 8 triệu là dừng rồi. Xem ra người đàn ông mới mà cô ta “câu được cũng chẳng ra sao cả – giá đến 8 triệu là dừng rồi. Trong nhà vệ sinh nữ. Nhuận Sơ Đường đang đứng trước gương tô lại son, thì bất chợt nhìn thấy Trần Uyển xuất hiện phía sau qua gương. Cô ta mặt mày đắc ý, bước đến bên cạnh mở vòi rửa tay, miệng không ngừng mỉa mai: “Chà chà, mới mấy ngày không gặp mà cô đã cặp kè với người mới rồi à? Sơ Đường vẫn thản nhiên tô son, chẳng buồn đáp lại. Trần Uyển bật cười khẽ, ngữ điệu càng thêm chua ngoa:“Chỉ mới lỡ miệng khen cái vòng cổ đẹp một câu, Trạch Xuyên đã bỏ 8 triệu mua tặng tôi.Còn người đàn ông của cô thì sao? Một chút tiền đó mà cũng không nỡ tiêu vì cô. “Cũng phải thôi, người có tiền thì cũng không ngu – họ bỏ tiền cũng phải xem có đáng hay không. Mà cô ấy hả...Trần Uyển liếc qua gương, môi nhếch lên vẻ khinh bỉ,“Cô không xứng. Sơ Đường tô son xong, nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu trong gương, ánh mắt bình tĩnh, từng chữ rõ ràng: “Vậy hả? Chúc cô may mắn nhé. Nói xong, cô xoay người rời đi gọn gàng dứt khoát. Lời của Trần Uyển, với cô hoàn toàn không có tính sát thương. Vì giữa cô và Giang Thì Tự, hạnh phúc hơn những gì Trần Uyển tưởng tượng rất nhiều. Lúc này, Trần Uyển chẳng khác gì một con chó nhỏ đáng thương, không làm gì được nên chỉ biết gào lên tức tối, cố tình gây chuyện. Mà cô thì, chẳng cần hạ mình đôi co với loại người như thế – thật mất mặt. Nhanh chóng, ngày tổ chức tiệc cũng đến. Trang viên tư nhân nhà họ Tô. Trước cổng xe sang tấp nập, toàn là siêu xe bạc tỷ. Khách khứa ra vào đều là người giàu có và quyền thế.Ngoài những người như Cố Trạch Xuyên đến để “lấy lòng, còn có không ít nhân vật tầm cỡ trong nhiều lĩnh vực – đều là người Tô Vũ đích thân mời tới, dự định giới thiệu họ với Nhuận Sơ Đường. Trong nghề luật sư, mối quan hệ và nguồn tài nguyên con người vô cùng quan trọng. Sơ Đường và Giang Thì Tự đến sớm. Tô Vũ đứng trước căn biệt thự chính đón khách, vừa thấy họ đã cười tươi:“Đường Đường, cuối cùng em cũng đến rồi. Hôm nay Tô Vũ mặc một bộ vest trắng, tóc vuốt ngược bóng mượt. Gen nhà họ Tô đúng là tốt, Tô Vũ vẻ ngoài tuấn tú nổi bật, từng là nam thần trong trường học, được bao cô gái theo đuổi. Tuy nhiên anh là kiểu đào hoa, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Sơ Đường mỉm cười chào hỏi:“Anh họ. Tô Vũ cười tít mắt, quay sang Giang Thì Tự chọc ghẹo:“Chậc chậc, không ngờ có một ngày tôi lại phải gọi cậu là em rể đấy nhé.Nào nào, gọi một tiếng “anh nghe xem nào! Giang Thì Tự khẽ hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc sang. Tô Vũ giả vờ không hài lòng, lắc đầu nói:“Chậc, cậu nhìn lại mình đi, lúc nào cũng cái kiểu lạnh lùng cao ngạo thế kia, em gái tôi mà ở với cậu chắc khổ lắm. Sơ Đường cong đôi mắt hạnh, khẽ cười:“Lạnh lùng á? Em không thấy đâu. Anh Thì Tự đối với em rất dịu dàng. Tô Vũ làm bộ không chịu nổi:“Chưa gì đã cho tôi ăn cẩu lương (kẹo chó) rồi? Còn chưa đính hôn cơ mà! cẩu lương Sau khi nói chuyện với Tô Vũ ở cửa một lát, Sơ Đường liền khoác tay Giang Thì Tự cùng nhau bước vào biệt thự. Sảnh lớn tầng một là khu vực chính diễn ra bữa tiệc. Khách khứa đông đúc, phần lớn đều là những gương mặt Sơ Đường chưa từng gặp. Giang Thì Tự vừa bước vào, lập tức có không ít người tìm cách bắt chuyện, nịnh nọt, mong được làm quen. Hai cô bạn thân của Sơ Đường vẫn chưa đến, cô cảm thấy hơi ngột ngạt, bèn một mình ra vườn sau để hít thở không khí. Lúc này, ở cổng biệt thự, Cố Trạch Xuyên cùng Trần Uyển đến trễ. “Tô tổng, lâu rồi không gặp. – Cố Trạch Xuyên cười chào. Tô Vũ cau mày, nhất thời không nhớ ra anh ta là ai, liền hỏi:“Anh là...? Cố Trạch Xuyên hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng giới thiệu lại bản thân. Tô Vũ như chợt nhớ ra, chỉ xã giao vài câu cho có. Cố Trạch Xuyên đưa ra một món quà:“Tô tổng, nghe nói em họ anh sắp đính hôn, chúc mừng. Đây là quà mọn, mong anh nhận cho. Món quà tuy là gửi cho em họ Tô Vũ, nhưng rõ ràng là tặng cho Tô Vũ “xem mặt”, để dễ mở lời bàn chuyện hợp tác sau này. Vì thế, anh ta nhất định phải trao tận tay Tô Vũ, để anh nhớ mình có tấm lòng này. Tô Vũ vốn không mấy để tâm đến Cố Trạch Xuyên, định nói vài câu khách sáo rồi bỏ đi, nhưng lại bất ngờ khi thấy đối phương biết cách đưa quà hợp lý, lại còn thông qua anh để tặng trực tiếp cho em họ. Tô Vũ nhận lấy hộp quà:“Có lòng rồi. Tôi thay mặt em tôi cảm ơn anh. Ánh mắt anh nhìn Cố Trạch Xuyên cũng bớt xa cách hơn vài phần:“Cô ấy ở bên trong, để tôi dẫn anh vào. Dù sao đây cũng là quà đính hôn, nên để anh tự tay tặng cho cô ấy mới đúng. Cố Trạch Xuyên cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Tô Vũ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chọn con đường “lấy lòng em họ Tô tổng là đúng rồi. Anh ta mỉm cười rạng rỡ:“Vậy thì làm phiền Tô tổng dẫn đường.