Giang Thì Tự mỉm cười úp mở với cô:“Muốn biết à? Mai tan làm anh đến đón em, dẫn em đến một nơi.

Tuy nhiên, kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa.

Hôm sau, từ sáng sớm Nhuận Sơ Đường đã đưa người ủy thác đến Cơ quan Bảo hiểm xã hội làm thủ tục giám định tai nạn lao động. Gần trưa mới bắt taxi quay lại văn phòng luật.

Chiếc taxi chạy đến con phố nơi văn phòng Thắng Khoa tọa lạc.

“Phía trước có chuyện gì vậy? Sao đông người thế? – tài xế lẩm bẩm, rồi quay đầu nói với Sơ Đường:“Cô gái xinh đẹp, phía trước xe không đi được nữa rồi, cô xuống xe ở đây đi, cũng gần rồi, đi bộ vài bước là tới.

Sơ Đường ngó ra phía trước qua kính chắn gió, thấy rõ đoạn đường phía trước bị người vây kín như nêm.

Lạ thật, con phố này bình thường rất yên tĩnh, sao hôm nay lại đông người như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

Sau khi thanh toán tiền xe, cô mở cửa bước xuống.

Càng đi về phía trước, cảm giác bất an trong lòng cô càng mãnh liệt.

Chỗ đám đông tụ tập… hình như là trước Văn phòng luật Thắng Khoa.

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, cô lập tức bước nhanh hơn.

Bất chợt, đám đông nổ tung trong tiếng thét chói tai. Người người tán loạn bỏ chạy như ong vỡ tổ, hiện trường hỗn loạn kinh hoàng.

Một cô gái đang hoảng loạn chạy tới, va thẳng vào người cô.

“Xin lỗi! – Cô gái kia mặt mày tái mét, vừa nói xong đã toan chạy tiếp.

Sơ Đường vội giữ cô lại:“Xin hỏi, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?

“Cô đừng đến đó nữa! Văn phòng luật phía trước có người gây chuyện, sắp có án mạng rồi, mau chạy đi! – nói xong cô gái nhấc chân bỏ chạy.

Nghe vậy, sắc mặt Sơ Đường trở nên nghiêm trọng, lập tức lao về phía văn phòng.

Gần tới cửa, cô đã nghe thấy những tiếng gào thét giận dữ, tiếng khóc, tiếng la hét vang dội.

Giọng đàn ông, giọng phụ nữ trộn lẫn vào nhau.

Tim cô bỗng thắt lại.

Đám đông lúc này đã tản đi hết.

Cô chạy một mạch đến trước cửa văn phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tim cô co rút dữ dội.

Kinh hoàng. Ghê rợn.

Trương Thiên Tân – người luật sư cùng phòng với cô – đang nằm bất động trong vũng máu. Vết thương ở thắt lưng vẫn đang chảy máu không ngừng.

Một người đàn ông đang cầm dao điên loạn đâm loạn vào bất cứ ai trước mặt.

Hắn gào lên trong cơn cuồng loạn:“Luật sư cái con mẹ nó! Từng đứa một đều muốn hại tao! Tới đây! Tao không sợ tụi mày!

“Chúng mày đã ép tao đến đường cùng, thì cùng chết hết đi! Tao chết cũng phải kéo chúng mày theo!

“Tao chẳng còn gì để mất! Giết thêm vài mạng người thì sao chứ! Hôm nay tao phải giết sạch lũ chúng mày!

“Hôm nay, tao sẽ cho tất cả bọn luật sư khốn kiếp tụi bay chôn cùng tao!!! – hắn điên cuồng gào thét.

Thấy một nữ luật sư đi giày cao gót, hắn lập tức lao tới với con dao trong tay.

Trần Dương Dương bị hắn rượt đuổi khắp nơi, vừa chạy vừa hét:“Cứu mạng với! Cứu mạng! Đừng giết tôi! Tôi van anh đó! Vụ án của anh không phải do tôi làm! Không liên quan gì đến tôi cả! Tôi cầu xin anh, đừng giết tôi!

Trong cơn điên dại, gã đàn ông chẳng còn nghe thấy lời cầu xin nào nữa.

Luật sư nam phụ trách vụ án của hắn đã bị đâm gục.

Bây giờ, hắn đã bị cơn thịnh nộ làm mờ mắt, thấy ai cũng đâm, hoàn toàn không quan tâm người đó có liên quan đến vụ án của hắn hay không.

Trần Dương Dương vừa gào thét vừa lao về phía nhóm đồng nghiệp, muốn kéo theo người khác để phân tán sự chú ý của tên hung thủ.

Sau khi Trương Thiên Tân bị đâm trọng thương và ngã xuống, cả văn phòng luật như rơi vào hỗn loạn, không ai dám xông lên đối đầu với tên điên cầm dao kia.

Ngay khi Trần Dương Dương sắp bị hắn đuổi kịp, Nhuận Sơ Đường nghiến răng, quyết định ra tay.

Cô đá văng đôi giày cao gót, cởi áo vest ngoài vung ra sau lưng, rồi lao thẳng về phía hung thủ, thân ảnh như gió lướt, nhanh như tia chớp.

Trần Dương Dương thấy con dao sắp chạm vào mình liền túm lấy một người bên cạnh đẩy ra phía trước để làm lá chắn.

Người bị cô ta kéo ra chắn đỡ là Dư Kiểu Kiểu, mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy như lá rụng, sợ hãi đến mức nước mắt tuôn như mưa.

Tên hung thủ hung hãn vung dao, nhắm thẳng vào Dư Kiểu Kiểu mà đâm tới.

Dư Kiểu Kiểu theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, buông xuôi tất cả, chấp nhận cái chết.

Nhưng... cơn đau như tưởng tượng lại không hề ập đến.

Không khí xung quanh im phăng phắc — chỉ còn tiếng hít mạnh vì sốc và sợ hãi vang lên tứ phía.

Dư Kiểu Kiểu run rẩy mở mắt ra, và ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết lặng, không nói thành lời.

Nhuận Sơ Đường lao vào đánh tay đôi với tên hung thủ mà không có bất kỳ vũ khí nào trong tay.

Tên kia cầm dao, đầu óc lại không tỉnh táo, ra tay loạn xạ, điên cuồng vung dao đâm chém như không cần mạng.Sơ Đường liên tục né trái né phải, tránh được những đòn trí mạng, nhưng vẫn bị một nhát dao rạch trúng cánh tay.

Máu lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của cô.

Tên hung thủ gầm lên giận dữ:“Con mẹ mày muốn chết à!Hắn cầm dao lao tới lần nữa.

Sơ Đường nhịn đau, nghiêng người tránh khỏi nhát dao, lập tức chụp lấy cổ tay cầm dao của hắn, xoay mạnh một cái.

“Rắc – một tiếng gãy giòn vang lên cùng với tiếng hét thảm của tên kia.

Hắn đau quá theo phản xạ buông tay, con dao rơi xuống đất.

Sơ Đường lập tức tung một cú đá, đá văng con dao ra xa. Một đồng nghiệp nam nhanh chóng cúi xuống nhặt lấy con dao.

Không còn vũ khí, tên hung thủ hoàn toàn không phải đối thủ của Sơ Đường.

Cô tung ra một loạt đòn thẳng đánh hắn rú lên thảm thiết, rồi bất ngờ tung một cú đá thẳng vào đầu khiến hắn choáng váng.

Tên kia chưa kịp đứng vững thì đã ăn thêm một chuỗi đòn liên hoàn và bị Sơ Đường vật mạnh xuống đất bằng một cú quật vai.

Tiếng hò hét kinh ngạc vang lên khắp nơi.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ai ngờ cô luật sư Nhuận bề ngoài dịu dàng, trông có vẻ hiền lành kia… đánh nhau lại oai phong dữ dội đến vậy!

Sau khi tên hung thủ bị Sơ Đường đánh gục hoàn toàn, cứu thương 120 và cảnh sát cuối cùng cũng đến hiện trường.

Tên kia bị đưa đi, còn Trương Thiên Tân – đang nằm trong vũng máu – cũng được cáng đi cấp cứu.

Lúc này, đồng nghiệp trong văn phòng mới dám tiến tới nói chuyện với Sơ Đường.

Chứng kiến tận mắt cảnh đồng nghiệp bị đâm, trong lòng mọi người chẳng có chút nhẹ nhõm vì thoát nạn, chỉ còn lại là sợ hãi và hoảng loạn.

Dư Kiểu Kiểu khuôn mặt đầm đìa nước mắt, run rẩy nói:“Luật sư Nhuận… em cứ tưởng em chết chắc rồi… đáng sợ quá… nếu không có chị thì giờ này em… em cảm ơn chị nhiều lắm…

Ngay cả Dương Hiểu Tĩnh cũng chưa hoàn hồn, mặt mũi tái mét:“Làm nghề mười năm, đây là lần đầu tôi gặp tình huống như thế này… luật sư đúng là nghề nguy hiểm.

Trần Dương Dương vẫn còn sợ hãi, hỏi với giọng run run:“Chị Dương… luật sư Trương… liệu có sao không?

Dương Hiểu Tĩnh nghiêm giọng đáp:“Luật sư Trương nhất định sẽ không sao.

Một vài đồng nghiệp nam sau khi lấy lại tinh thần liền đồng loạt tán dương Sơ Đường:

“Luật sư Nhuận, không ngờ chị lại lợi hại như vậy! Vừa rồi tôi còn ngơ ngác luôn, thật sự quá ngầu!

“Đúng đó đúng đó! Cảm ơn chị đã cứu mọi người!

“Luật sư Nhuận, hóa ra sự dịu dàng chỉ là giả vờ thôi nhỉ!

Trước những lời khen ngợi, Nhuận Sơ Đường không nói gì, chỉ lạnh mặt bước về phía Trần Dương Dương.

“Luật sư Trần, vừa nãy chị định kéo Dư Kiểu Kiểu ra đỡ dao thay mình đúng không?

Trần Dương Dương chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Sơ Đường, ấp úng nói:“Tôi… tôi chỉ là… phản ứng theo bản năng thôi… đó là tình huống khẩn cấp mà…

Nhưng tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều đã chứng kiến rõ ràng cảnh Trần Dương Dương kéo Dư Kiểu Kiểu ra chắn dao.

Giờ nghe cô ta biện minh như thế, ai nấy đều lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Trần Dương Dương trong lòng cũng uất ức — nếu không kéo người ra chắn, người chết chính là cô ta.

Bản tính con người vốn là ích kỷ mà.

Sơ Đường lạnh lùng nói:“‘Tình huống khẩn cấp’ hay thật đấy. Đường đường là một luật sư, chẳng lẽ chị không biết: mạng sống con người không bao giờ được phép trở thành công cụ để ‘phòng vệ khẩn cấp’ sao?

Đây là kiến thức pháp luật cơ bản mà ai học luật cũng phải biết.

Trần Dương Dương chẳng qua chỉ đang ngụy biện.

Ánh mắt Sơ Đường sắc như dao, nhìn chằm chằm khiến cô ta như bị xuyên thủng.

“Trần Dương Dương, chị nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi có mặt ở đây. Nếu tôi không ra tay, Dư Kiểu Kiểu bị đâm chết dưới lưỡi dao của tên điên kia… chị chính là cố ý giết người.

Trần Dương Dương cắn môi không nói, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Lúc này, Dư Kiểu Kiểu lo lắng lên tiếng:“Luật sư Nhuận, tay chị vẫn đang chảy máu kìa, mau đến bệnh viện xử lý đi ạ.

Sơ Đường cũng bị thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng máu chảy khá nhiều, cả tay áo bên trái đã bị nhuộm đỏ.

Cô không nói thêm gì với Trần Dương Dương nữa, xoay người rời khỏi văn phòng, đến bệnh viện.

Sau khi xử lý vết thương, cô đi đóng tiền và lấy thuốc, thì tình cờ chạm mặt Trần Uyển.

Trần Uyển mặt lạnh tanh, giọng điệu khó chịu:“Nhuận Sơ Đường? Sao cô lại ở đây?