Trợ lý làm việc rất hiệu quả, ngay ngày hôm sau đã gửi địa chỉ nhà cũ của Nhuận Sơ Đường đến. Nhìn qua thì chỉ là một khu dân cư bình thường. Cố Trạch Xuyên nheo mắt lại. Giang Thành à. Đúng lúc mấy ngày nữa anh cũng phải đến Giang Thành để đàm phán hợp tác, kêu gọi đầu tư với Tập đoàn Tô thị. Nhuận Sơ Đường, nếu em không đến tìm anh, vậy thì lần này, anh sẽ đến tìm em. … Nhuận Sơ Đường đã nộp hồ sơ xin việc vào Văn phòng luật Thắng Khoa, rất nhanh liền nhận được phản hồi, hỏi cô ngày mai có thể đến phỏng vấn được không. Sơ Đường hẹn thời gian phỏng vấn với đối phương, bắt tay chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai. Thắng Khoa là văn phòng luật hàng đầu ở Giang Thành, danh tiếng trong ngành cũng rất cao. Nếu có thể rèn luyện vài năm ở đây, sẽ rất có lợi cho con đường sự nghiệp sau này của cô. Cùng lúc đó, trong Văn phòng luật Thắng Khoa. “Cô Hứa, cô Nhuận Sơ Đường đó đã hẹn thời gian phỏng vấn với tôi rồi. Quản lý văn phòng luật Dương Hiểu Tĩnh cung kính cầm điện thoại báo cáo. “Rất tốt. Chế độ đãi ngộ cứ theo yêu cầu của cô ta mà làm, nhất định phải giữ cô ta lại. Sau khi cô ta vào làm thì giao cho vài việc khó nhằn vào, cứ dày vò cô ta thế nào cũng được. Nếu làm tốt, mấy vụ án lớn của Tập đoàn Giang thị mà tôi đang cầm, tổng giá trị lên đến hàng chục triệu, đều sẽ giao cho đội các cô xử lý. Dương Hiểu Tĩnh mừng rỡ ra mặt, vội vàng đáp: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ ‘chăm sóc’ chu đáo cho cô nhân viên mới này. Trong phòng bệnh. Hứa Tĩnh Huyên cúp máy, siết điện thoại trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm độc. Lúc Nhuận Sơ Đường gọi điện cho Giang Thì Tự nói muốn tìm việc, cô ta đang ngồi ngay bên cạnh Giang Thì Tự. Cô ta nghe rõ ràng Giang Thì Tự giới thiệu Sơ Đường đến Văn phòng luật Thắng Khoa. Theo lời Giang Thì Tự, hình như Sơ Đường muốn tự mình nộp hồ sơ và đi phỏng vấn, đi theo con đường chính quy, không muốn đi cửa sau. Cô ấy còn dặn Giang Thì Tự đừng báo trước với văn phòng luật, càng không được tiết lộ thân phận tiểu thư nhà họ Nhuận hay tương lai là thiếu phu nhân nhà họ Giang. Nghĩ đến đây, Hứa Tĩnh Huyên cười lạnh khinh miệt. Nhuận Sơ Đường à Nhuận Sơ Đường, cái kiểu “cao quý tự trọng của cô sẽ hại chết cô thôi. Tối hôm đó, cô ta lập tức liên lạc với quản lý Dương Hiểu Tĩnh của Thắng Khoa. Ở Giang Thành, mọi ngành nghề đều phải nhìn sắc mặt của Tập đoàn Giang thị. Thân phận “tiểu thư nhà họ Giang của cô ta quả thực rất hữu dụng. Dù cô ta chỉ là con nuôi, nhưng bao năm nay, phu nhân nhà họ Giang vẫn xem cô ta như con ruột mà nuôi, Giang Thì Tự cũng coi cô ta như em gái ruột. Mấy năm qua cô ta thường lấy danh nghĩa “tiểu thư nhà họ Giang để xuất hiện trong các buổi tiệc thương mại, xã hội bên ngoài cũng rất công nhận thân phận đó của cô. Cô ta đã điều tra kỹ rồi. Nhuận Sơ Đường tuy là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Nhuận thị, nhưng không thích giao du, hầu như chưa từng xuất hiện ở các buổi tiệc thương lưu hay sự kiện thương mại cấp cao. Cô ấy cũng không thích khoe của trên các nền tảng mạng xã hội, luôn giữ phong cách khiêm tốn, kín tiếng. Cho nên, dù Tập đoàn Nhuận thị rất phát đạt, nhưng người ngoài rất ít ai từng gặp thiên kim tiểu thư của nhà họ Nhuận. Hơn nữa, chuyện Nhuận Sơ Đường sắp đính hôn với Giang Thì Tự hiện tại vẫn chưa được công khai, chỉ có người thân và bạn bè trong giới của họ mới biết. Điều này cũng tạo điều kiện cho Hứa Tĩnh Huyên âm thầm giở trò sau lưng. Hứa Tĩnh Huyên ánh mắt âm u đầy toan tính: Nhuận Sơ Đường, là do cô ép tôi thôi. Ai bảo cô giành anh Thì Tự với tôi chứ. Anh ấy chỉ có thể là của tôi. Nhuận Sơ Đường, là do cô ép tôi thôi. Ai bảo cô giành anh Thì Tự với tôi chứ. Anh ấy chỉ có thể là của tôi. … Hôm sau, Nhuận Sơ Đường dậy từ rất sớm, trang điểm nhẹ nhàng, thay áo sơ mi trắng phối với vest đen — trang phục kinh điển của một luật sư hành nghề. Văn phòng luật Thắng Khoa đặt gần Đại học Giang Thành, cách biệt thự nhà họ Nhuận khá xa, hơn mười cây số. Gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, kẹt xe thì lái xe cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Sơ Đường nhớ lại sinh nhật năm nhất đại học, anh họ Tô Vũ vì muốn tiện cho việc học của cô mà đã tặng cô một căn hộ cao cấp, nằm ngay khu đối diện Đại học Giang Thành, rất gần với Văn phòng luật Thắng Khoa. Cô nghĩ nếu công việc ở Thắng Khoa được xác định thì sẽ dọn đến căn hộ đó ở, đi làm sẽ tiện hơn, sống một mình cũng thoải mái, tự do, không phải đối mặt với Nhuận Thiệu Đông và Dương Tuyết Liên, được yên tĩnh. Văn phòng luật Thắng Khoa. Người phỏng vấn Sơ Đường là bộ phận nhân sự của văn phòng luật và trưởng bộ phận tố tụng — Dương Hiểu Tĩnh. Sơ Đường tốt nghiệp từ trường danh tiếng, lại có ba năm kinh nghiệm hành nghề, những câu hỏi chuyên môn mà Dương Hiểu Tĩnh đưa ra, cô đều trả lời trôi chảy. Nhìn ra được Dương Hiểu Tĩnh rất hài lòng với cô, về chế độ lương thưởng cũng hoàn toàn theo yêu cầu của Sơ Đường: lương cơ bản 15 triệu kèm hoa hồng vụ việc. Kết thúc phỏng vấn, Dương Hiểu Tĩnh mỉm cười nói:“Cô Nhuận, hẹn gặp lại ngày mai. Sơ Đường mỉm cười lễ phép đáp lại:“Hẹn gặp lại chị ngày mai. Buổi phỏng vấn còn suôn sẻ hơn cô tưởng. Cô vốn nghĩ phía văn phòng sẽ tìm cách ép lương một chút, không ngờ lại thuận lợi đến vậy. Sau khi Sơ Đường rời đi, Dương Hiểu Tĩnh đứng trước cửa sổ, thở dài:“Thật đáng tiếc, tôi cũng khá có cảm tình với cô Nhuận này đấy. … Ngày đi làm đầu tiên, nhân viên nhân sự Lưu Trừng Trừng dẫn Nhuận Sơ Đường đi chào hỏi các đồng nghiệp, làm quen môi trường mới. Văn phòng luật Thắng Khoa rất lớn, chi nhánh cô vào là trụ sở chính, bên trong chia thành các bộ phận: bộ phận nghiệp vụ, bộ phận tố tụng, bộ phận phi tố tụng, bộ phận tài chính và bộ phận nhân sự. Bộ phận nghiệp vụ: chịu trách nhiệm ra ngoài đàm phán, tìm kiếm vụ việc. Bộ phận tố tụng: gồm các luật sư và thực tập sinh, chuyên xử lý các vụ kiện tụng. Bộ phận phi tố tụng: cung cấp dịch vụ tư vấn pháp lý cho công ty, thu hồi công nợ, thẩm định hợp đồng… Tài chính và nhân sự: giống như các bộ phận trong doanh nghiệp thông thường, phụ trách quản lý nội bộ. Mỗi bộ phận đều có một người phụ trách.Trưởng bộ phận tố tụng chính là Dương Hiểu Tĩnh – người đã phỏng vấn cô hôm qua.Cô ta cũng là một luật sư hành nghề của văn phòng, hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, mang phong thái điển hình của một nữ cường nhân nơi công sở. Văn phòng chính của Thắng Khoa có hơn hai mươi luật sư hành nghề, ngoại trừ quản lý, cứ hai luật sư sẽ dùng chung một phòng làm việc. Nhuận Sơ Đường được sắp xếp dùng chung văn phòng với một luật sư nam ngoài bốn mươi tuổi. Vừa dọn dẹp xong chỗ ngồi, cô còn chưa kịp ổn định thì… Trưởng bộ phận Dương Hiểu Tĩnh bước vào, giọng mang theo chút áy náy:“Tiểu Nhuận à, thông thường mỗi luật sư sẽ có một thực tập sinh làm trợ lý, nhưng mấy ngày trước có hai thực tập sinh đã hết hạn thực tập, chuẩn bị ra ngoài hành nghề độc lập, nên hiện giờ chưa có người thay thế. Vậy nên tạm thời chưa thể sắp xếp trợ lý cho em được, phải làm phiền em một chút rồi. Sơ Đường gật đầu thể hiện sự thông cảm:“Không sao đâu, tôi có thể tự hoàn thành công việc. “Vậy thì tốt. Dương Hiểu Tĩnh cười cười, rồi quay người rời đi. Người đàn ông ngồi phía bàn đối diện vừa rời mắt khỏi máy tính liền lên tiếng:“Chào cô, tôi tên là Trương Thiên Tân, sau này là đồng nghiệp rồi. “Chào anh. Sơ Đường đáp lại lễ phép. Buổi trưa giờ nghỉ. Một đồng nghiệp nam trong văn phòng, được sự chỉ đạo của quản lý, liền lên tiếng trong nhóm chat nội bộ gợi ý rằng đồng nghiệp mới nên đãi tiệc buổi tối. Lần này, văn phòng có hai người mới. Một người là Nhuận Sơ Đường – vừa mới vào làm hôm nay. Người còn lại là Dư Kiểu Kiểu – thực tập sinh mới vào làm vài hôm trước. Sơ Đường không rõ lắm về “văn hóa của văn phòng luật này. Bọn họ từ trước đến nay vốn có truyền thống đồng nghiệp mới phải mời cơm sao? Sơ Đường liền hỏi người đồng nghiệp nam cùng phòng với mình. Đối phương cho biết trước đây không hề có “tập quán đó. Sơ Đường nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình máy tính, trầm ngâm suy nghĩ.