Nhuận Sơ Đường liếc nhìn Hứa Tĩnh Huyên một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Thì Tự, ánh mắt không chút cảm xúc:“Giả sử em nói Hứa Tĩnh Huyên đang nói dối, anh có tin em không? Giang Thì Tự ngẩn ra trong chốc lát, không trả lời ngay. Nhuận Sơ Đường tự giễu khẽ cong môi. Vừa rồi sao cô lại ngu ngốc đến mức hỏi ra câu hỏi như thế? Một bên là cô em gái cùng anh lớn lên từ nhỏ, một bên là đối tượng liên hôn ba năm không gặp, chẳng có bao nhiêu tình cảm nền tảng. Đến kẻ ngốc cũng biết Giang Thì Tự sẽ tin ai. Thế nhưng, Giang Thì Tự chỉ sững người một chút rồi kiên định đáp:“Anh tin em. Nhuận Sơ Đường sững người. Có chút không tin vào tai mình. Giang Thì Tự... lại chọn tin cô? Vậy còn Hứa Tĩnh Huyên... Nhuận Sơ Đường thấy cả gương mặt Hứa Tĩnh Huyên lập tức trắng bệch. “Anh ơi, cô ta đang nói linh tinh! Sao anh có thể tin cô ta mà không tin em? “Đủ rồi. Giang Thì Tự lạnh lùng quét ánh mắt sang, ánh mắt sắc như băng:“Từ lần đầu tiên gặp mặt, em đã tỏ ra địch ý vô cớ với Sơ Đường. Vừa rồi em nói cô ấy nhân lúc em không để ý đá ngựa một cái, lúc đó anh đã cảm thấy em đang nói dối. Vẻ mặt Giang Thì Tự lạnh như sương tuyết:“Sơ Đường không phải kiểu người đó, anh rất rõ. Em cũng đã nói rồi, cô ấy chẳng có ân oán gì với em, tại sao lại hại em? Nhuận Sơ Đường lặng lẽ nhìn Giang Thì Tự. Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối. Vì sao Giang Thì Tự lại kiên định chọn cô? Vì sao lại vô điều kiện tin cô? Cô từng nghĩ rằng, giữa cô và Hứa Tĩnh Huyên, Giang Thì Tự sẽ không do dự mà chọn Hứa Tĩnh Huyên. Mũi Nhuận Sơ Đường cay cay, mắt cũng dâng lên hơi nước. Khoảnh khắc này, sự xúc động trong lòng cô thật khó nói thành lời. Ánh mắt Giang Thì Tự nhìn Hứa Tĩnh Huyên lạnh như băng:“Hứa Tĩnh Huyên, đừng quên em họ Hứa. Ý tứ rõ ràng: Em không phải người nhà họ Giang, đừng vì mình là con nuôi mà được đà làm tới. Lời này vừa dứt, sắc mặt Hứa Tĩnh Huyên vốn đã trắng lại càng không còn chút huyết sắc. Cô mấp máy môi, nước mắt không ngừng rơi. Cô há miệng, nhưng không phát ra được một tiếng nào. “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi đây. Giang Thì Tự nói xong liền quay người rời đi. Nhuận Sơ Đường đứng cạnh giường bệnh, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Tĩnh Huyên đang khóc không thành tiếng, khẽ thở dài:“Cô làm vậy, rốt cuộc có đáng không? Ngoài bệnh viện, bãi đỗ xe ngoài trời. Giang Thì Tự đi bên cạnh Nhuận Sơ Đường, trong mắt mang theo sự áy náy:“Sơ Đường, xin lỗi. Nhuận Sơ Đường quay đầu nhìn anh:“Anh xin lỗi em làm gì? “Là do nhà anh không dạy dỗ Tĩnh Huyên tốt. Giang Thì Tự thở dài, “Anh cũng không hiểu vì sao cô ấy lại vu khống em như vậy. Em yên tâm, chuyện này anh sẽ làm rõ. Nhuận Sơ Đường khẽ cười:“Không cần hỏi nữa, em biết vì sao rồi. “Hửm? Giang Thì Tự lộ vẻ khó hiểu. Đôi môi đỏ của Nhuận Sơ Đường khẽ nhếch lên:“Giang Thì Tự, chẳng lẽ anh thật sự không nhìn ra tâm tư của Hứa Tĩnh Huyên sao? Giang Thì Tự: “Ý em là gì? Nhuận Sơ Đường chậm rãi nói:“Cô ta nhằm vào em là vì anh. Giang Thì Tự nhíu mày, không nói gì. Nhuận Sơ Đường nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ rõ ràng:“Hứa Tĩnh Huyên thích anh, vì vậy mới coi em là tình địch. Những việc cô ta làm là để khiến anh và em xảy ra mâu thuẫn. Giang Thì Tự nhíu mày, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì. Nhuận Sơ Đường tiếp tục bước đi. Giang Thì Tự nhanh chóng đuổi theo:“Sơ Đường, chờ anh với. Nhuận Sơ Đường mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Giang Thì Tự ngồi vào ghế phụ. Trong lúc thắt dây an toàn, anh nói:“Anh hiểu rồi, sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy. Nhuận Sơ Đường khựng lại:“Tại sao? Giang Thì Tự:“Em không nói là cô ấy thích anh sao? Trước đây anh không biết tâm tư của cô ấy, vẫn luôn coi cô ấy là em gái. Giờ đã biết, thì tất nhiên phải giữ khoảng cách. Anh nghiêm túc nói:“Sơ Đường, anh muốn cho em cảm giác an toàn. Nhuận Sơ Đường hỏi:“Em đang hỏi, tại sao anh lại vô điều kiện tin em? Hứa Tĩnh Huyên lớn lên cùng anh, anh nên tin cô ấy hơn chứ? Tại sao lại chọn tin em? Giang Thì Tự nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng:“Vừa rồi trong phòng bệnh anh đã nói rồi, em không phải kiểu người đó. “Chỉ vì điều đó thôi sao? Chỉ vì tin vào nhân phẩm của cô thôi sao? Ánh đèn đường vàng nhạt mờ mờ rọi vào trong xe qua kính chắn gió, phủ một tầng ánh sáng ấm áp. Ánh mắt của Giang Thì Tự tràn ngập yêu thương, rõ ràng không thể che giấu. Từng chữ anh nói vang lên đầy kiên định:“Còn vì anh yêu em. Yêu là phải tin tưởng vô điều kiện. Tim Nhuận Sơ Đường khẽ run lên dữ dội. Cô bối rối quay mặt đi, gương mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Đây... có tính là tỏ tình không? Nhìn tai cô đỏ lựng cả lên, khóe môi Giang Thì Tự khẽ nhếch. Sơ Đường của anh, đang ngại ngùng rồi. … Hôm sau, kết quả kiểm tra của Tuyết Bảo cũng đã có. Tất cả chỉ số đều bình thường, không có dấu hiệu bất thường nào cả. Tuy các chỉ số của Tuyết Bảo đều bình thường, nhưng phía sau cổ ngựa lại phát hiện ra một vết thương, ban đầu xác định là bị vật nhọn rạch trúng. Vị trí vết thương đó, chỉ người đang cưỡi ngựa mới có thể chạm đến. Sau khi biết được kết quả này, Giang Thì Tự không đến bệnh viện thăm Hứa Tĩnh Huyên nữa. Nhà họ Giang sắp xếp hộ lý hạng đặc biệt chăm sóc cho Hứa Tĩnh Huyên, bảo mẫu cũng đưa cơm đúng giờ ba bữa một ngày. Giang Thì Tự mỗi ngày đều ở bên cạnh Nhuận Sơ Đường, cùng cô thử lễ phục đính hôn, chọn trang sức, thảo luận việc tổ chức tiệc đính hôn. Dù Hứa Tĩnh Huyên có làm ầm ĩ đến đâu, anh cũng chưa từng quay lại bệnh viện lần nào. Lúc Hứa Tĩnh Huyên bị ngã ngựa, Nhuận Sơ Đường từng nghĩ chuyện hôn sự giữa cô và Giang Thì Tự có thể sẽ bị trì hoãn. Cô không ngờ Hứa Tĩnh Huyên mưu tính đủ đường, cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông, chẳng những không khiến Giang Thì Tự bất mãn với cô, ngược lại còn thúc đẩy luôn cả màn tỏ tình của anh. Sau đêm đó, Nhuận Sơ Đường cũng bắt đầu có thiện cảm với Giang Thì Tự. Tuy chưa đến mức nói là thích, lại càng chưa nói đến yêu. Sau khi trải qua một mối tình thất bại với Cố Trạch Xuyên, cô không thể nhanh chóng yêu thêm một người đàn ông khác. Nhưng được người khác vô điều kiện tin tưởng, thiên vị—muốn nói không cảm động là không thể. … Ngày đính hôn đã được xác định. Là vào ngày mười lăm tháng sau. Bây giờ mới đầu tháng mười, vẫn còn hơn một tháng để chuẩn bị. … Hôm đó, Giang Thì Tự đi cùng Nhuận Sơ Đường tới một cửa hàng cao cấp của thương hiệu thời trang nổi tiếng để chọn quần áo. Phòng VIP. Nhuận Sơ Đường và Giang Thì Tự ngồi trên ghế sofa, trước mặt là mấy người mẫu có vóc dáng gần giống cô đang lần lượt trình diễn những mẫu mới nhất mùa này. “Chiếc váy xanh nhạt kia không tệ. Giang Thì Tự nghiêng người, ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói. “Em cũng thấy thích chiếc đó. Nhuận Sơ Đường gật đầu, “Còn cả chiếc áo khoác màu trắng ngà kia nữa, nhìn cũng rất đẹp. Đang nói thì điện thoại của cô kêu hai tiếng. Cô lấy ra xem. Giang Thì Tự quay đi chỗ khác, không nhìn vào màn hình, tôn trọng quyền riêng tư của cô. Tin nhắn đến là vài tấm ảnh. Nhuận Sơ Đường lướt xem từng tấm một. Là ảnh chụp của Trần Uyển và Cố Trạch Xuyên. Xem bối cảnh thì hình như là ở Tân Cương. Ngay sau đó, Trần Uyển gửi đến một tin nhắn kèm dòng chữ: 【Nơi mà anh ấy không chịu cùng cô đến, giờ tôi thay cô đến rồi. Tân Cương thật đẹp, tiếc là cô chẳng còn cơ hội để thấy nữa.】 Nhuận Sơ Đường trợn mắt. Cô đâu có chết, sao lại không thấy được? Lúc còn quen Cố Trạch Xuyên, ba năm đó cô là nhân viên công sở làm việc từ sáng đến tối, chỉ mong vài kỳ nghỉ để đi du lịch. Một mình đi thì sợ không an toàn, nên mới muốn có Cố Trạch Xuyên đi cùng. Muốn đến Tân Cương vì trước đây cô toàn đi du lịch nước ngoài, còn mấy địa điểm hot trong nước thì lại chưa được trải nghiệm, nên mới thấy mong ngóng. Còn giờ, cô muốn đi đâu thì chẳng phải chỉ cần nói một câu là được sao? Nhuận Sơ Đường không trả lời tin nhắn. Cô định chặn số, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi. Những gì Trần Uyển làm ra cũng khá buồn cười. Cô muốn xem thử Trần Uyển còn có thể giở chiêu trò gì nữa. Coi như nuôi một “thú cưng điện tử giải trí vậy. Nghĩ thế, cô cất điện thoại. … Trần Uyển lúc này đang tựa vào lòng Cố Trạch Xuyên, gửi đi những bức ảnh đã chọn lọc kỹ và chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần. Cố Trạch Xuyên ôm lấy cô, nhìn cô gửi cho Nhuận Sơ Đường. Hắn rất mong chờ phản ứng của Nhuận Sơ Đường sau khi nhìn thấy những tấm ảnh đó. Cô ấy… liệu có tức giận không? Cô ấy có ghen không? Sau đó sẽ không kiềm được mà liên lạc với anh, gây chuyện, cãi nhau với anh? Đã mấy ngày rồi Cố Trạch Xuyên không liên lạc với Nhuận Sơ Đường. Vì vậy khi Trần Uyển gửi những tấm ảnh đó ngay trước mặt anh, anh cũng không ngăn lại. Anh cũng muốn xem Nhuận Sơ Đường có vì anh mà ghen tuông không, muốn cô chủ động liên lạc với anh, cầu xin quay lại. Thế nhưng sau khi Trần Uyển gửi tin nhắn đi, chờ mãi, Nhuận Sơ Đường vẫn không phản hồi. “Cô ấy có phải chặn em rồi không? Trần Uyển nằm trong lòng Cố Trạch Xuyên thì thầm, “Không thể nào, nếu bị chặn thì đáng lẽ tin nhắn không gửi được mới đúng. Cố Trạch Xuyên thay Nhuận Sơ Đường tìm lý do: “Có lẽ là cô ấy chưa thấy. Đúng, chắc chắn là cô ấy chưa thấy. Nếu cô ấy thấy rồi, chắc chắn không thể nào vô cảm được. Nhưng đến tận tối hôm sau, Nhuận Sơ Đường vẫn không có bất kỳ phản hồi nào. Cố Trạch Xuyên bắt đầu sốt ruột. Nhân lúc Trần Uyển không có ở đó, anh lấy điện thoại ra, sắc mặt u ám gọi cho trợ lý: “Điều tra địa chỉ nhà cũ của Nhuận Sơ Đường.