Sơ Đường đi theo đội cứu hộ ra ngoài.

Chu Tuyết Lạc và Trần Viện Viện cũng vội vã chạy tới.

Trần Viện Viện lao tới bên cạnh Sơ Đường, hấp tấp hỏi:“Xảy ra chuyện gì vậy?

Trong đầu Sơ Đường vẫn còn mông lung, thần sắc ngơ ngác trả lời:“Tớ cũng không biết. Vừa rồi Hứa Tĩnh Huyên bảo tớ dạy cô ấy cưỡi ngựa, đang cưỡi rất bình thường thì Tuyết Bảo bỗng phát điên. Cô ấy bị ngã khỏi ngựa, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ.

Chu Tuyết Lạc nhíu mày suy nghĩ:“Tuyết Bảo mỗi tháng đều được kiểm tra sức khỏe định kỳ, trước khi được dắt ra hôm nay còn được kiểm tra lại một lượt, các chỉ số đều bình thường. Sao lại có thể bất ngờ phát cuồng?

Trần Viện Viện siết chặt tay:“Chẳng lẽ là Hứa Tĩnh Huyên giở trò? Tớ nhớ lúc đầu cô ta chỉ muốn anh Thì Tự dạy, bình thường đã chẳng ưa gì cậu, sao tự dưng lại muốn nhờ cậu?

Chu Tuyết Lạc nói:“Nhân viên đã khống chế được Tuyết Bảo rồi, cũng tiêm thuốc an thần, lát nữa sẽ làm kiểm tra lại. Sơ Đường, cậu đừng tự trách, chuyện này không phải lỗi của cậu.

Nghe vậy, Sơ Đường bất giác nhìn về hướng đội cứu hộ vừa rời đi.

Trong đầu cô lại hiện lên nụ cười kỳ lạ của Hứa Tĩnh Huyên trước khi tai nạn xảy ra.

Trực giác mách bảo cô, Hứa Tĩnh Huyên chắc chắn có liên quan đến chuyện này.

Chỉ là...

Tại sao cô ta lại làm vậy?

Nghĩ tới ánh mắt Giang Thì Tự vừa rồi nhìn mình, trong lòng Sơ Đường dường như có đáp án.

Chỉ vì muốn tạo mâu thuẫn giữa cô và Giang Thì Tự, Hứa Tĩnh Huyên lại dám bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà bày mưu hãm hại cô?

Mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, cô ta đã không ngần ngại lấy tính mạng mình ra để gài bẫy?

Sơ Đường cảm thấy rúng động.

Hứa Tĩnh Huyên này, đúng là một con điên chính hiệu!



Trên xe cứu thương.

Hứa Tĩnh Huyên mặt mày tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, trông vô cùng đáng thương.

Cô ta nức nở nắm tay Giang Thì Tự, tủi thân kêu:“Anh ơi, em đau quá…

Giang Thì Tự nhẹ giọng an ủi:“Sắp đến bệnh viện rồi, để bác sĩ kiểm tra xem sao.

Nước mắt Hứa Tĩnh Huyên rơi lã chã, giọng nghẹn ngào yếu ớt:“Em thật sự đau lắm, lúc bị ngã khỏi ngựa, em sợ lắm, anh ơi… em sợ không còn được gặp lại anh nữa…

Cô ta siết chặt tay Giang Thì Tự, tiếng khóc đứt quãng:“Em có phải gây phiền phức cho anh không? Huhu… rõ ràng hôm nay mọi người đang rất vui, tự dưng em lại gặp chuyện… huhu… em có phải là đứa chuyên gây rắc rối không?

“Đừng nói vậy. Giang Thì Tự nghe cô ta nói, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.

Dù sao cũng là cô em gái mà anh nuôi lớn, tuy không cùng máu mủ, nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Giọng Giang Thì Tự nhẹ nhàng dỗ dành,“Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.

Hứa Tĩnh Huyên sụt sịt, nũng nịu nói:“Chỉ cần anh dỗ em, là em không đau nữa…

Giang Thì Tự đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ta:“Sao em vẫn như hồi nhỏ vậy.

Tại bệnh viện.

Bác sĩ đã chụp phim và kiểm tra cho Hứa Tĩnh Huyên.

Thương tích của cô ta không quá nghiêm trọng: gãy xương cụt, tổn thương mô mềm, khớp khuỷu tay bị lệch nhẹ, trên người có nhiều vết trầy xước, may mà không ảnh hưởng đến nội tạng.

Bác sĩ nói đây là loại gãy xương ổn định, điều trị nội trú khoảng một tháng là có thể hồi phục.

Sau khi khám và bôi thuốc xong, y tá tiêm thuốc giảm đau, Hứa Tĩnh Huyên – người nãy giờ luôn miệng kêu đau – cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Sơ Đường đi theo đến bệnh viện, vừa bước đến cửa phòng bệnh thì đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng Hứa Tĩnh Huyên đang nũng nịu với Giang Thì Tự.

Cô ta giọng điệu ngọt ngào, làm nũng:“Anh ơi, tay em bị bó bột rồi, ăn cơm không tiện, anh đút cho em ăn có được không?

Sơ Đường khựng lại một nhịp.

Trong lòng thoáng chốc bối rối, do dự.

Lúc này nếu mình vào có phải không thích hợp không?

Giọng của Giang Thì Tự vang lên từ trong phòng:“Anh sẽ gọi hộ lý đến.

Nhưng Hứa Tĩnh Huyên vẫn không chịu buông tha, tiếp tục làm nũng:“Ơ kìa, em không muốn mà~ Em muốn anh tự đút cho em cơ~ Sao anh lại không chịu chứ?

Giang Thì Tự dịu giọng khuyên nhủ:“Nghe lời, em bây giờ không còn là trẻ con nữa. Huống chi, hiện tại anh cũng đã có bạn gái rồi, sắp đính hôn với Sơ Đường, lúc này nên giữ khoảng cách.

Trái tim Sơ Đường khẽ rung lên.

Cô không ngờ rằng vì cô mà Giang Thì Tự lại từ chối yêu cầu của Hứa Tĩnh Huyên.

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Tĩnh Huyên chợt thay đổi, giọng không còn mềm mại nữa mà cao lên mấy phần:“Anh trai, giữa anh em cũng cần giữ khoảng cách sao? Hóa ra Nhuận Sơ Đường là loại con gái nhỏ nhen như thế à? Chính cô ta hại em ngã ngựa, anh chẳng những không quan tâm đến em mà còn vì cô ta mà từ chối em?

Sơ Đường xoay người, chuẩn bị rời đi.

Cô không đến mức mặt dày đến mức phải đưa mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác.

Nếu Hứa Tĩnh Huyên đã không ưa cô, thì cô cũng chẳng cần thiết phải vào đó làm gì.

Lúc này, giọng Giang Thì Tự mang theo vài phần giận dữ:“Hứa Tĩnh Huyên! Anh đã nói với em rồi, Sơ Đường sau này sẽ là chị dâu của em, em không được vô lễ với cô ấy như vậy!

Đúng lúc này, một y tá cầm bình truyền dịch đi đến cửa phòng bệnh, thấy Sơ Đường liền nói:“Làm ơn tránh đường một chút.

Hai người trong phòng đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Sơ Đường đang đứng ở cửa.

Sơ Đường khẽ thở dài, đi theo sau y tá bước vào phòng.

Ánh mắt Hứa Tĩnh Huyên lộ rõ sự căm ghét, không hề che giấu:“Cô đến đây làm gì?

Gần như cùng lúc, Giang Thì Tự cũng mở miệng:“Sơ Đường, em đến rồi à.

Y tá đang cắm kim truyền dịch cho Hứa Tĩnh Huyên.

Ánh mắt của Hứa Tĩnh Huyên lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Sơ Đường, ánh mắt đó như kim nhọn, đâm thẳng vào cô.

Sơ Đường không hề yếu thế, thản nhiên nhìn lại, lạnh giọng hỏi:“Cô nói tôi hại cô ngã ngựa?

Hứa Tĩnh Huyên vốn nghĩ rằng sau sự cố ngã ngựa, Sơ Đường sẽ lo lắng hoảng loạn. Không ngờ cô lại bình tĩnh đến thế vào lúc này.

Vượt ngoài dự liệu rồi.

Nhưng Hứa Tĩnh Huyên không hề hoảng loạn.

Cô diễn tiếp vở kịch của mình, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Sơ Đường, mà quay sang Giang Thì Tự, gương mặt uỷ khuất như muốn khóc:

“Anh à, em biết lần đầu gặp mặt em đã để lại ấn tượng không tốt với chị Sơ Đường. Hôm nay đến bãi cưỡi ngựa, em nghĩ chị Sơ Đường là chị dâu tương lai của em, nên em muốn thân thiết hơn với chị ấy…

Đôi mắt Hứa Tĩnh Huyên ngấn lệ:“Em nhờ chị Sơ Đường dạy cưỡi ngựa, cũng chỉ là muốn tiếp cận chị ấy hơn, kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn em.

“Em không ngờ chị ấy lại ghét em đến vậy… Khi em không chú ý, chị ấy bất ngờ đá mạnh vào con ngựa, khiến nó lao đi điên cuồng. Em thật sự rất sợ hãi…

Hứa Tĩnh Huyên như nhập vai, vừa khóc vừa tố cáo:“Chị Sơ Đường, em biết chị không thích em, em có thể hiểu. Nhưng giữa chúng ta không thù không oán, tại sao chị lại hại em như vậy?

Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Giang Thì Tự.

Lông mày Giang Thì Tự hơi nhíu lại, nhưng giọng không hề nghiêm khắc.Anh hỏi Sơ Đường:“Sơ Đường, chiều nay ở bãi cưỡi ngựa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dưới lớp chăn, bàn tay không bó bột của Hứa Tĩnh Huyên siết chặt lại thành nắm đấm.

Anh trai vậy mà lại không tin cô!

Tại sao anh lại dịu dàng với Nhuận Sơ Đường như thế?

Trước đây, hồi cấp hai, có nữ sinh trong trường bắt nạt cô, anh trai liền yêu cầu nhà trường đuổi học mấy đứa đó ngay lập tức.

Lên cấp ba, có đám côn đồ quấy rối cô, anh trai cho người đánh chúng một trận nhừ tử, đưa cả lũ vào bệnh viện.

Lúc học đại học, có một tên biến thái theo dõi và quay lén cô, anh trai đã sai người phế luôn tay hắn.

Còn bây giờ, cô bị Nhuận Sơ Đường “bắt nạt đến mức toàn thân đầy thương tích, đang nằm trong bệnh viện truyền dịch, bó bột mà anh trai lại không lập tức trách mắng Nhuận Sơ Đường, ngược lại còn đi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cơn ghen tuông như muốn bùng nổ trong lòng cô.

Hứa Tĩnh Huyên hận không thể ngay lập tức xông tới, cho Nhuận Sơ Đường một trận nhừ tử!