Nhuận Sơ Đường vừa mới trở lại Giang Thành, hai cô bạn thân của cô ngày nào cũng dẫn cô đi khắp nơi ăn uống, chơi bời, mua sắm. Chuyện nộp hồ sơ vào văn phòng luật Thắng Khoa tạm thời bị cô gác lại. Hôm nay, ba cô gái hẹn nhau đi ăn đồ ngọt. Tối qua Trần Viện Viện đi quẩy ở quán bar, đến tận hai ba giờ sáng mới về, hôm nay cả người rũ rượi, mệt mỏi. “Dạo này toàn là mua sắm hoặc nhậu nhẹt nhảy nhót, tớ chơi đến phát chán rồi. Trần Viện Viện gục đầu xuống bàn, chợt nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng rực lên:“Hôm nay trời đẹp thế này, hay chiều nay tụi mình ra trang trại ngựa nhà Tuyết Lạc chơi đi? Trang trại ngựa lớn nhất Giang Thành là của nhà Chu Tuyết Lạc. Ba người họ từng học cưỡi ngựa chung. Nhuận Sơ Đường mỉm cười trêu chọc cô bạn:“Tỉnh rượu chưa đấy? Nếu chưa thì đừng đi, thế là ‘lái xe sau khi uống rượu’ đấy. “Dĩ nhiên tỉnh lâu rồi. Trần Viện Viện cười gian,“Tối qua tớ nôn đầy người cái tên xui xẻo Tần Ngôn, hahaha, lúc mơ mơ màng màng hình như còn thấy mặt anh ta xanh lè. Chu Tuyết Lạc cười nhẹ nhàng, giọng dịu dàng:“Viện Viện, anh cậu không nổi giận à? Trần Viện Viện nói:“Không đâu, dạo gần đây Tần Ngôn đúng là hơi giống ông anh trai thật sự đấy. Tớ nôn đầy người ảnh, vậy mà ảnh thay đồ xong còn nấu canh giải rượu cho tớ. Tần Ngôn và Trần Viện Viện là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ của Tần Ngôn qua đời vì bệnh khi anh còn rất nhỏ. Bố mẹ Trần Viện Viện ly hôn khi cô bảy tuổi vì mâu thuẫn tình cảm. Sau đó, bố của Tần Ngôn quen biết mẹ Trần Viện Viện qua bạn bè giới thiệu, hai người rất hợp nhau, nhanh chóng kết hôn và thành một gia đình. Lần đầu tiên Trần Viện Viện gặp Tần Ngôn là năm cô chín tuổi. Lúc ấy Tần Ngôn mười bốn tuổi, đang ở giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, anh ghét mẹ kế nên kéo theo cả việc ghét luôn cô em gái mới này. Lần đầu gặp mặt, anh túm tóc Trần Viện Viện và quát: “Cút ra khỏi nhà tao! Nhưng Trần Viện Viện không phải đứa dễ bắt nạt. Cô lập tức cắn vào cổ tay Tần Ngôn một cú chí mạng, dùng hết sức, đến giờ trên cổ tay anh vẫn còn một vết sẹo mờ. Nhuận Sơ Đường dùng muỗng khuấy nhẹ chén chè trước mặt, tò mò nhìn Trần Viện Viện:“Cậu đúng là ông trời cử đến để hành anh ấy đấy. Trần Viện Viện hừ nhẹ cười đắc ý:“Ai bảo trước kia ảnh cứ bắt nạt tớ suốt. Tám chuyện đôi chút, Trần Viện Viện lại đề nghị:“Nói chứ, tụi mình có đi cưỡi ngựa không? Lâu lắm rồi tớ chưa được chạy ngựa, nhớ quá rồi. “Đi chứ. Nhuận Sơ Đường gật đầu,“Tớ ở Hải Thành ba năm rồi chưa được cưỡi ngựa, cũng nhớ mấy ngày đua ngựa cùng các cậu lắm. Tuyết Lạc cười dịu dàng:“Tớ cũng đi. Trần Viện Viện mỉm cười đầy ẩn ý với Nhuận Sơ Đường, rồi mở danh bạ trong điện thoại:“Để tớ gọi cho Tần Ngôn, bảo anh ấy gọi Thì Tự ca đến nhé. ... Tại trường đua ngựa. Nhuận Sơ Đường thay xong đồ cưỡi ngựa. Bộ đồ cưỡi ngựa màu xám nhạt thiết kế ôm sát dáng người, kết hợp với quần trắng bó sát và đôi bốt cưỡi ngựa màu đen, khiến vóc dáng hoàn hảo với những đường cong quyến rũ của cô được tôn lên triệt để. Cô búi gọn mái tóc dài ra sau đầu, trông thêm phần mạnh mẽ, đầy khí chất. Khi cô bước ra ngoài, mấy người đang đợi đều bị vẻ ngoài của cô làm cho sửng sốt. “Wow, Sơ Đường mấy năm không gặp mà dáng lại còn chuẩn hơn trước rồi đấy. Tần Ngôn vẫn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ, cười trêu chọc cô. Trần Viện Viện nheo mắt, véo mạnh vào hông anh:“Anh im miệng giùm cái đi! Còn chưa thấy Thì Tự ca lên tiếng nữa là, đừng có mất mặt! “Ái da, tổ tông của anh, buông tay ra đi! Tần Ngôn đau đến nhe răng trợn mắt. Giang Thì Tự quay đầu nhìn sang, nhẹ nhàng mỉm cười:“Sơ Đường, hôm nay em mặc rất đẹp. Anh cũng đã thay đồ cưỡi ngựa. Cũng là tông màu xám, không biết là trùng hợp hay cố ý, mà hai người họ lại giống như đang mặc đồ đôi vậy. Bộ đồ cưỡi ngựa làm nổi bật thân hình chuẩn chỉnh với vai rộng, eo thon của Giang Thì Tự. Anh cao ráo, chân dài, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thu hút ánh nhìn nhất trong đám đông. Bên cạnh anh, là Hứa Tĩnh Huyên. Sơ Đường hơi bất ngờ, cô không biết Hứa Tĩnh Huyên cũng sẽ đến. Giang Thì Tự nói:“Tĩnh Huyên nói muốn đến chơi, nên anh đưa em ấy theo. Anh nghĩ, sau này dù gì cũng là người một nhà, để Sơ Đường và Hứa Tĩnh Huyên tiếp xúc nhiều một chút cũng là điều tốt. Sơ Đường gật đầu, mỉm cười thoải mái chào hỏi:“Chào bạn. Đúng lúc này, ngựa của Giang Thì Tự được dắt tới. Đó là một con ngựa ô cực kỳ đẹp mắt. Trước đây Sơ Đường chưa từng cùng Giang Thì Tự đến trường đua, đây là lần đầu tiên cô thấy con ngựa anh nuôi. Sơ Đường mắt sáng rỡ, con ngựa này cao lớn uy mãnh, nhìn dáng vóc và thần thái thì chắc chắn là giống ngựa Hannoverian thuần chủng của Đức. Hứa Tĩnh Huyên cất giọng ngọt ngào:“Anh ơi, ngựa của anh là giống gì vậy? Đẹp quá đi mất! Giang Thì Tự đáp hờ hững:“Ngựa Hannoverian của Đức. Tần Ngôn đứng bên cạnh bổ sung thêm:“Tĩnh Huyên muội muội, đừng xem thường con ngựa này nha, nó quý lắm đấy. Hứa Tĩnh Huyên cười nũng nịu, kéo tay Giang Thì Tự làm nũng:“Anh ơi, em cũng muốn học cưỡi ngựa, anh dạy em được không? Ánh mắt Sơ Đường lướt qua tay Hứa Tĩnh Huyên đang bám chặt lấy cánh tay Giang Thì Tự. Không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu. Cô nhanh chóng dời ánh nhìn đi. Giang Thì Tự rút tay ra một cách kín đáo:“Anh có thể đăng ký lớp cưỡi ngựa cho em. Trần Viện Viện liền lên tiếng đúng lúc:“Nếu tiểu thư Hứa muốn học cưỡi ngựa thì tìm tôi nha, tôi sẽ giới thiệu thầy dạy cho. “Nhưng em muốn anh dạy cơ mà~ – Hứa Tĩnh Huyên vẫn nũng nịu. Trong lòng Sơ Đường bỗng trào lên một cảm xúc khó tả. Không rõ là gì, chỉ biết là rất không muốn ở lại đây nhìn cảnh Hứa Tĩnh Huyên làm nũng thêm nữa. Cô quay người đi đến chuồng ngựa, dắt con ngựa của mình ra. Đó là một con ngựa Akhal-Teke trắng muốt, là món quà sinh nhật năm cô 17 tuổi do Chu Tuyết Lạc tặng. Toàn thân con ngựa trắng như tuyết, lông mượt và óng ánh. Dưới ánh mặt trời, lưng ngựa ánh lên sắc sáng dịu, đẹp đến choáng ngợp. Ngựa Akhal-Teke còn được biết đến với cái tên nổi tiếng hơn: Hãn Huyết Bảo Mã. Chu Tuyết Lạc đứng bên cười tít mắt:“Sơ Đường à, ba năm nay cậu không ở Giang Thành, tớ đã chăm sóc Tuyết Bảo rất chu đáo đó nha~ “Tuyết Bảo chính là cái tên mà Sơ Đường đặt cho chú ngựa này. Vì nó trắng muốt như tuyết, lại là quà tặng của Tuyết Lạc nên cô đã đặt tên như vậy. “Cảm ơn cậu, Tuyết Lạc. – Sơ Đường nhẹ nhàng vuốt ve má chú ngựa nhỏ, nó ngoan ngoãn cúi đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay cô. Sơ Đường ngạc nhiên vui mừng:“Ba năm rồi không gặp mà Tuyết Bảo vẫn còn nhận ra mình! “Tất nhiên rồi, Tuyết Lạc cười đáp, “ngựa rất có linh tính mà. Sơ Đường dắt ngựa ra ngoài. Cô nóng lòng muốn cưỡi một vòng cho thỏa nhớ. Khi cô đặt chân lên bàn đạp, Giang Thì Tự bước tới đỡ lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng đỡ eo cô một cái, giúp cô ngồi lên lưng ngựa. “Cảm ơn.”Sơ Đường thúc ngựa phi đi, không hề chú ý đến ánh mắt u ám và đầy ghen tỵ phía sau của Hứa Tĩnh Huyên. Trường đua của nhà họ Chu nằm ở vùng ngoại ô, bốn bề rộng lớn, bãi cỏ trải dài đến tận chân trời. Sơ Đường thỏa sức phi ngựa, tiếng gió vù vù lướt qua bên tai. Cô rất thích cảm giác tự do vô ràng buộc thế này. Dường như chỉ khi cưỡi ngựa phi nhanh, cô mới thực sự cảm thấy mình là người tự do. Khi cưỡi ngựa, dáng vẻ Sơ Đường nhẹ nhàng, động tác linh hoạt, cả người toát ra một sức hút khó cưỡng. Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều bị cô hấp dẫn. Ngay cả Hứa Tĩnh Huyên cũng phải thừa nhận — lúc này, Sơ Đường rực rỡ chói lóa. Thấy Giang Thì Tự không rời mắt khỏi bóng dáng ngày càng xa kia, thậm chí còn thúc ngựa đuổi theo, Hứa Tĩnh Huyên ghen tỵ đến phát điên.