Cảnh sát giữ thái độ công vụ:“Chúng tôi đã tiếp nhận đơn trình báo của cô, phía này sẽ lập hồ sơ điều tra về tội danh cưỡng hiếp. Tuy nhiên, vụ cố ý gây thương tích của cô cũng sẽ bị lập án. Đây là vụ án công, việc có cấu thành phòng vệ chính đáng hay không sẽ do tòa án phán quyết.

Sơ Đường gật đầu:“Tôi hiểu rồi.

Sau khi nộp tiền bảo lãnh, Sơ Đường rời khỏi đồn cảnh sát, lên xe của Giang Thì Tự.

“Anh sẽ gọi điện nhờ người xử lý, cho bên kia rút đơn. – Giang Thì Tự nói.

Sơ Đường lắc đầu:“Không cần đâu. Em tự tin mình có thể thoát ra toàn vẹn.

Đêm buông xuống.

Không gian xung quanh yên tĩnh như tờ.

Khuôn mặt Giang Thì Tự mờ nhạt trong bóng tối, không nhìn rõ.

Anh lên tiếng, giọng trầm thấp:“Đường Đường, mỗi lần em gặp chuyện gì đều tự mình gánh vác, thực ra… em có thể thử dựa vào anh.

Sơ Đường im lặng một lúc.

Rồi khẽ thở dài.

“Mẹ mất rồi, em đã sống rất tiêu cực một thời gian dài. – Giọng cô nhẹ như gió thoảng – “Sau đó, ba em tái hôn. Dường như trên thế giới này, em không còn người thân nào nữa.

Đêm tối lặng lẽ.

Hai người ngồi cạnh nhau trong xe.

Gương mặt Sơ Đường ẩn trong bóng tối, che lấp đi nỗi buồn trong mắt cô. Cô cố tỏ ra nhẹ nhàng:“Sau đó, em dần quen với việc tự mình gánh vác tất cả.

“Bởi vì, em không biết còn có thể dựa vào ai nữa.

Câu nói ấy như một nhát kim đâm thẳng vào tim Giang Thì Tự.

Anh đau lòng nhìn Sơ Đường:“Em còn có anh.

Sơ Đường không đáp lại.

Lời nói của Chu Tuyết Lạc hôm nay đã gieo vào lòng cô một hạt giống nghi ngờ.

Hứa Tĩnh Huyên – em gái trên danh nghĩa của Giang Thì Tự – có lẽ trong lòng mang tâm tư không nên có với anh.

Theo những gì cô biết, Giang Thì Tự đối với người em gái này rất chiều chuộng.

Tuy hôm qua anh có dạy dỗ Hứa Tĩnh Huyên vài câu vì thái độ không tốt với cô…

Nhưng rõ ràng, anh giận là vì cô ta bất lịch sự, vô lễ, làm mất mặt nhà họ Giang.

Chứ không hẳn vì bênh vực cô.

Sơ Đường hiểu rõ, trong lòng Giang Thì Tự, cô chưa chắc đã quan trọng bằng người em gái lớn lên cùng anh từ nhỏ.

Nếu sau này cô và Hứa Tĩnh Huyên xảy ra mâu thuẫn, Giang Thì Tự chắc chắn sẽ đứng về phía em gái.

Để tránh thất vọng trong tương lai, Sơ Đường quyết định không nên đặt hy vọng vào anh quá nhiều.

Thấy cô không đáp, Giang Thì Tự có chút hụt hẫng.

Anh khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô:“Đường Đường, em nhớ kỹ, bất kể lúc nào, anh cũng sẽ đứng về phía em.

Sơ Đường cúi đầu, khe khẽ “ừm một tiếng.



Sau khi đưa Sơ Đường về nhà, Giang Thì Tự lập tức gọi điện, yêu cầu người rút hồ sơ vụ án cố ý gây thương tích tại sở cảnh sát.

Sau đó, anh gọi cho trợ lý.

“Điều tra xem hai tên đã quấy rối Đường Đường đang nằm viện ở đâu, xử lý bọn chúng.

Gã đàn ông xăm hình hoa trên tay đã phẫu thuật xong, hiện đang nằm nghỉ trên giường bệnh.

Giường bên cạnh là tên tóc vàng.

Một người đàn ông đeo khẩu trang bước vào phòng bệnh.

Tên tóc vàng và gã xăm trổ nhận ra người này.

Chính là hắn – kẻ đã chuyển cho bọn họ mỗi người 50.000 tệ ở quán bar lúc nãy, xúi giục họ đi quấy rối cô gái kia.

Nếu không vì hắn, sao họ lại rơi vào kết cục như thế này chứ!

Bây giờ, cả hai “quả trứng của hắn đều đã bị đá nát, hắn từ nay trở thành kẻ tuyệt hậu.

Cái giá phải trả, đâu phải chỉ 50.000 tệ là có thể giải quyết được?

Gã xăm trổ nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức mặt mày vặn vẹo:“Mẹ kiếp, sao mày không nói trước con nhỏ đó từng học võ? Tao bị nó đá cho tuyệt đường con cháu rồi!

“Câm miệng. Người đàn ông khẩu trang bực bội nói. “Tao sẽ chuyển thêm cho mỗi đứa 300.000 tệ. Khi cảnh sát hỏi, chỉ cần nói là chúng mày thấy gái đẹp thì nổi máu dê, đừng khai ra là có người đứng sau xúi giục. Hiểu chưa?

Tên tóc vàng lập tức đồng ý:“Được, không thành vấn đề.

Hắn chỉ bị trật khớp tay, bó bột nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, ba trăm nghìn đúng là quá lời.

Nhưng gã xăm trổ thì không cam tâm:“Ba trăm nghìn? Mày tưởng đang bố thí cho ăn mày à? Tao bị đá đến tuyệt đường con cháu rồi, tao muốn một triệu!

Gã đeo khẩu trang thở phào nhẹ nhõm – chỉ một triệu thôi à?

Tiểu thư nhà hắn đã nói rồi, trong phạm vi năm triệu thì cứ tự quyết.Chỉ cần hai tên này nhận tội, không khai ra có người đứng sau là được.

Nếu chúng dám lộ chuyện bị người xúi giục, để nhà họ Nhuận và nhà họ Giang vào cuộc điều tra thì sớm muộn gì cũng lần ra được người đứng sau là tiểu thư nhà hắn.

Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý nếu gã xăm trổ đòi cao thì sẵn sàng trả tới hai triệu.Không ngờ chỉ cần một triệu là xong.

“Được, gã đeo khẩu trang hạ giọng nói, “Đưa số tài khoản, lát nữa tôi chuyển tiền. Nhưng nhớ kỹ, nếu các người để lộ nửa chữ, thì không chỉ không lấy được tiền mà còn mất mạng. Liệu hồn mà suy nghĩ kỹ.

Gã lạnh giọng cảnh cáo:“Các người nhận tội, cùng lắm cũng chỉ ngồi tù vài năm. Còn nếu để lộ chuyện, tôi đảm bảo các người vào bằng cửa chính thì ra bằng… quan tài.

Hai tên xăm trổ và tóc vàng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.Người có thể tùy tiện vung ra hơn một trăm vạn như vậy chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Chúng tin là người đó làm thật được.

Không lâu sau khi gã khẩu trang rời đi, trợ lý của Giang Thì Tự – Lâm Hải – cũng xuất hiện tại bệnh viện.

“Lại tới nữa à? Còn chuyện gì… Gã xăm trổ cứ tưởng là người ban nãy quay lại, theo phản xạ nói vậy, nhưng nói chưa xong đã nhận ra không phải người cũ, vội ngậm miệng.

Lâm Hải lạnh giọng hỏi:“Sao? Có người vừa tới tìm các người?

“Không… không có. Gã xăm trổ ngẩng đầu nhìn Lâm Hải, cảnh giác hỏi:“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?

“Các người tối nay vì sao quấy rối cô Nhuận? Lâm Hải lạnh nhạt hỏi tiếp.

“Bị sắc đẹp mê hoặc thôi, gã xăm trổ trả lời, “Con bé đó nhìn ngon quá, bọn tôi thấy ngứa ngáy trong người.

Tên tóc vàng cũng gật đầu phụ họa:“Đúng đúng, em ấy cũng có chút nhan sắc mà.

Lâm Hải nheo mắt, sát khí toát ra:“Cái miệng sạch sẽ lại cho tôi. Dám nói thêm câu bẩn thỉu nào nữa, tôi sẽ sai người cắt lưỡi các người!

Vừa dứt lời, hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng sau anh bước lên, ánh mắt lạnh lẽo.

Hai tên kia sợ đến chết lặng.Đến nước này, chúng mới biết tối nay chúng đã động vào người không nên động.

Lâm Hải lạnh giọng:“Nghĩ kỹ rồi hãy nói. Tôi muốn sự thật.

Nhớ đến lời đe dọa của gã khẩu trang, cả hai tên run cầm cập, không dám tiết lộ nửa chữ.

Cuối cùng, chúng cắn răng khai:“Chỉ là uống nhiều, nổi hứng lên, không có ai xúi giục gì hết...

Lâm Hải thấy không moi được thông tin gì, đành rời đi cùng vệ sĩ.



Sáng hôm sau, vừa mới thức dậy không bao lâu, Nhuận Sơ Đường đã nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, nói rằng vụ án cố ý gây thương tích của cô đã được hủy bỏ.

Cô không mấy bất ngờ.

Trong lòng cô rất rõ, đây là việc do Giang Thì Tự âm thầm xử lý.

Mặc dù cô hoàn toàn tin tưởng nếu vụ việc này được đưa ra tòa, cô có thể tự biện hộ và chứng minh mình hành động trong phạm vi phòng vệ chính đáng, cuối cùng kết thúc với kết luận vô tội.

Nhưng nếu Giang Thì Tự đã ra tay thì cô cũng không cần phải cố chấp thêm.

Nhuận Sơ Đường lịch sự gọi điện, nói lời cảm ơn với anh.

Giọng của Giang Thì Tự qua điện thoại nghe có vẻ không vui:“Đường Đường, với anh không cần nói cảm ơn. Sau này, anh cũng không muốn nghe em nói hai chữ đó nữa.

Cô đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cầm điện thoại trả lời:“Vâng, em biết rồi.

Giang Thì Tự lại nói:“Hai kẻ đã bắt nạt em tối qua, anh nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá.

Nhuận Sơ Đường sợ anh làm chuyện phạm pháp, liền khuyên:“Chúng đã nhận lấy hậu quả rồi, pháp luật cũng sẽ trừng phạt họ. Anh không cần làm thêm gì nữa đâu, những việc còn lại cứ giao cho cơ quan pháp luật xử lý.

Giọng Giang Thì Tự trầm thấp, mang theo áp lực vô hình mà dù qua điện thoại cũng cảm nhận được rõ rệt:“Những kẻ dám bắt nạt em, một tên anh cũng sẽ không bỏ qua.

Nhuận Sơ Đường im lặng lắng nghe, không nói gì thêm.

Cô thầm nghĩ:Nếu một ngày nào đó người bắt nạt cô là Hứa Tĩnh Huyên…Anh… liệu có giữ nguyên thái độ như vậy không?