Lúc này, Sơ Đường đã say đến mức không còn tỉnh táo, nhưng vẫn theo bản năng dụi dụi đầu vào lòng Giang Thì Tự, miệng lẩm bẩm:

“Ừm... thoải mái quá...

Giang Thì Tự ôm lấy cô, cô tựa đầu vào ngực anh, không còn khóc lóc hay nói lảm nhảm nữa, chỉ lặng lẽ nằm yên.

Ánh mắt Giang Thì Tự lúc này dịu dàng như nước xuân, giọng trầm khàn đầy từ tính:

“Ngoan lắm.