Chụp ảnh xong, Giang Thì Tự đưa điện thoại cho Sơ Đường, ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói không lạnh không nhạt:“Bạn em hình như vừa nhắn tin.

“Ừm? Để em xem.

Nhuận Sơ Đường mở tin nhắn, sắc mặt thoáng khựng lại.

Cô biết điện thoại hiện thông báo nổi lên màn hình, chắc chắn Giang Thì Tự đã thấy rồi.

Cô có hơi chột dạ, quay lại nhìn anh, giải thích:“Bạn trai cũ, bọn em chia tay rồi.

“Ừ. Giang Thì Tự đáp nhàn nhạt, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Em đã chặn WeChat rồi, chỉ quên chặn số điện thoại.

Sơ Đường hơi lúng túng, chính cô cũng không hiểu mình đang chột dạ vì điều gì. Cô hai mươi lăm tuổi rồi, có người yêu cũ là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa, cô quen bạn trai cũng là trước khi đồng ý đính hôn, cô chưa từng làm gì có lỗi với Giang Thì Tự cả, vậy tại sao phải chột dạ?

Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh lại:“Để em chặn luôn bây giờ.

Rồi trước mặt Giang Thì Tự, cô thẳng tay đưa số điện thoại của Cố Trạch Xuyên vào danh sách chặn.

Cuối cùng, cô bổ sung:“Anh yên tâm, từ lúc em đồng ý đính hôn với anh, người yêu cũ chỉ còn là quá khứ.

Giang Thì Tự khẽ gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm vẫn không lộ rõ cảm xúc gì, nhưng vào khoảnh khắc Sơ Đường quay người đi, khoé môi anh lại cong lên một nụ cười rất nhẹ, như có như không.



Sơ Đường và Giang Thì Tự ở lại chơi vài hôm, sau đó quay về Giang Thành.

Cô không báo trước ngày về, nên không có ai trong nhà đến đón sân bay.

Đến đón cô là trợ lý của Giang Thì Tự.

Chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen dừng trước cổng biệt thự nhà họ Nhuận.

“Em có cần anh vào cùng không? Giang Thì Tự hỏi.

Sơ Đường lắc đầu, “Không cần đâu.

“Được.

Cô đứng trước cổng nhà, bất giác thấy lo lắng như thể kẻ xa quê lâu ngày trở về.

Giang Thì Tự nhận ra sự lưỡng lự trong mắt cô nhưng không nói gì, chỉ quay xe rời đi.

Chờ xe đi khuất, Nhuận Sơ Đường mới nhấn chuông cửa. Lúc rời nhà, cô không mang theo chìa khoá, giờ về sau ba năm, muốn vào nhà mình mà vẫn phải bấm chuông, cảm giác có chút ngổn ngang.

Người mở cửa là cô giúp việc – dì Trần. Nhìn thấy cô, dì sững sờ.

“Tiểu… tiểu thư, cô về rồi ạ? Giọng dì Trần nghẹn ngào.

Sơ Đường nghe vậy trong lòng chợt chua xót, nhẹ nhàng “Ừm một tiếng.

“Cô cuối cùng cũng về rồi, tốt quá… tôi lập tức gọi điện báo cho ông chủ.

“Ba không ở nhà ạ?

“Vâng, ông chủ ở công ty, còn phu nhân thì đi tham gia hoạt động phụ huynh ở trường nhị tiểu thư rồi.

Không ai ở nhà, Sơ Đường bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Mới về, cô chỉ muốn được thở một chút, chưa sẵn sàng đối diện với cả nhà họ.

Người mẹ kế, cô em gái, và người cha mà cô từng căng thẳng suốt mấy năm — nghĩ tới ai cũng đủ khiến cô đau đầu.

Sơ Đường lên lầu về phòng mình, bài trí trong phòng vẫn y nguyên như lúc cô rời đi. Mọi thứ sạch sẽ gọn gàng, không vương một hạt bụi, hiển nhiên là có người thường xuyên dọn dẹp.

Cô mở vali, lấy đồ đạc ra cất gọn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Ra khỏi phòng tắm thì nghe tiếng gõ cửa. Dì Trần đứng ngoài gọi:“Tiểu thư, cô muốn ăn gì tối nay, tôi ra chợ mua?

Sơ Đường mở cửa, mỉm cười:“Như trước kia nhé.

“Được rồi ạ! – dì Trần cười tươi rói, là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Bà đã phục vụ ở nhà họ Nhuận hơn mười năm, nhìn Sơ Đường lớn lên từng ngày, trong lòng bà, Sơ Đường chẳng khác gì con ruột của mình.

Năm đó, vào đêm bà Tô Thanh Vận (tên mẹ của Sơ Đường) qua đời, chính bà là người đã ôm cô bé Sơ Đường đang ngã trong tuyết về nhà.

Sau khi Tô Thanh Vận qua đời, Nhuận Thiệu Đông đã sa sút tinh thần trong một thời gian dài, không còn tâm trí để chăm lo cho con gái. Trong những ngày Sơ Đường sốt cao không dứt, chính dì Trần đã không quản ngày đêm túc trực bên giường bệnh chăm sóc cô.

Sơ Đường đau buồn quá độ vì mất mẹ, ngày nào cũng bỏ ăn bỏ uống. Cũng là dì Trần kiên nhẫn ở bên an ủi, dỗ dành từng bữa ăn từng ngụm cháo.

Nếu không có dì Trần, có lẽ Sơ Đường đã không thể vượt qua.

Trong lòng Sơ Đường, dì Trần cũng như người thân ruột thịt.

Ba năm nay cô không liên lạc gì với Nhuận Thiệu Đông, nhưng mỗi dịp lễ Tết vẫn gọi điện hỏi thăm dì Trần.

Nhớ ra điều gì đó, Sơ Đường lấy từ trong túi ra một hộp quà, đưa cho dì Trần:“Đây là tổ yến đặc sản nổi tiếng nhất Hải Thành, dì mang đi chưng lên ăn nhé.

Dì Trần vui vẻ nhận lấy, cười híp mắt:“Tối nay tôi sẽ chưng yến cho cô ăn.

“Không phải, Sơ Đường lắc đầu, “Cái này là cháu mua riêng cho dì. Cháu ăn nhiều lần rồi, mang về là để dì nếm thử.

“Ôi, không được không được đâu… Dì Trần vội vàng từ chối.

Sơ Đường cương quyết nhét tổ yến vào tay bà:“Dì cứ nhận đi, bao năm nay dì đã vì cháu mà vất vả không ít, đây là tấm lòng nhỏ của cháu.

Dì Trần mắt đỏ hoe, xúc động:“Tiểu thư…

“Chị ơi! Chị về rồi! Một giọng trẻ con trong trẻo vang lên. Vừa dứt lời, một bé gái chạy tới ôm chầm lấy chân Sơ Đường.

“Giao Giao nhớ chị lắm! Cuối cùng chị cũng về rồi! Bé gái ôm chặt chân chị, ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui.

Cô bé này là em gái cùng cha khác mẹ với Sơ Đường – Nhuận Giao Giao, năm nay tám tuổi.

Từ nhỏ Giao Giao đã rất thích bám lấy chị, nhưng thái độ của Sơ Đường với con bé lại luôn lạnh nhạt.

Sơ Đường không thích mẹ ruột của Giao Giao, nên cũng không thể thân thiết nổi với cô bé.

Tuy nhiên trẻ con thì vô tội, huống chi Giao Giao lại ngây thơ đáng yêu, lúc nào cũng chỉ mong được chị gái quan tâm, nên Sơ Đường tuy không ưa nhưng cũng không đến mức ghét bỏ.

Cô cúi xuống nhìn Giao Giao, hỏi:“Sao em tan học sớm vậy?

“Giao Giao nghe dì Trần nói chị về rồi, nhớ chị quá nên nằng nặc đòi về nhà sớm. – Một giọng phụ nữ mềm mỏng vang lên, kèm theo đó là một nụ cười dịu dàng. Dứt lời, Dương Tuyết Liên bước tới.

Sắc mặt Sơ Đường hơi cứng lại.

Trước khi rời khỏi nhà, cô gần như viết rõ trên mặt rằng mình không thích “mẹ kế. Suốt cả năm, cô với người đàn bà này nói không đến vài câu.

Sơ Đường ghét Dương Tuyết Liên, không chỉ vì bà ta là người thứ ba khiến ba cô phản bội mẹ, mà còn vì một lý do lớn hơn – Dương Tuyết Liên là bạn thân của mẹ cô, Tô Thanh Vận.

Trong lòng Sơ Đường, Dương Tuyết Liên chính là kiểu đàn bà thủ đoạn, ngay cả chồng của bạn thân cũng không tha.

Còn Nhuận Thiệu Đông – ông ta chẳng khác gì một gã đàn ông tồi tệ, cẩu thả vô sỉ, ngoại tình với bạn thân của vợ.

Chính vì thế, sau khi mẹ mất, từ một cô gái ngoan ngoãn ai ai cũng khen ngợi, Sơ Đường dần trở thành một thiếu nữ phản nghịch, nổi loạn.

Thấy cô không đáp lời, Dương Tuyết Liên vẫn giữ nụ cười lịch sự:“Sơ Đường, chắc con mệt rồi, con nghỉ ngơi đi. Tối cơm nước xong mẹ gọi.

Nhuận Giao Giao lắc tay chị nũng nịu:“Chị ơi, vào phòng em chơi một chút nha, em vẽ một bức tranh, chị xem không?

Sơ Đường rút tay ra, lạnh lùng nói:“Không, chị muốn nghỉ ngơi.

“Ồ… vậy thôi ạ. – Giao Giao tiu nghỉu buông tay, cúi đầu phụng phịu.

Dương Tuyết Liên liền dắt tay con gái:“Không được làm phiền chị nghỉ ngơi.

Dì Trần đứng một bên có chút ngại ngùng, lên tiếng:“Phu nhân, tiểu thư, vậy tôi đi chợ mua đồ trước nhé.

Dì Trần rời đi, Dương Tuyết Liên cũng dắt theo Nhuận Giao Giao đi ra ngoài.

Sơ Đường đóng cửa lại, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.



Buổi tối, Nhuận Thiệu Đông trở về, cả gia đình cùng ngồi bên bàn ăn chuẩn bị dùng bữa.

Nhuận Thiệu Đông nhìn con gái, mở lời:“Hôm nay con về sao không báo trước một tiếng?

Sơ Đường đáp lại:“Báo rồi thì sao, không báo thì thế nào?

Vừa mở miệng đã mang theo đầy mùi thuốc súng.

Nhuận Thiệu Đông cau mày:“Ba năm rồi, tính khí con vẫn không thay đổi gì cả.

Sơ Đường cười nhạt:“Ba năm rồi, sao ba với dì Dương vẫn chưa ly hôn?