Sơ Đường vốn không có thói quen ghi nhớ số điện thoại. Số của người thân, bạn bè cô đều lưu trong danh bạ, cần liên lạc chỉ việc mở ra rồi gọi là xong. Cô cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống như thế này. Lúc này điện thoại của cô thì hỏng, điện thoại của A Vân thì hết pin, mà cô lại không nhớ nổi bất kỳ số nào, nên dù có mượn được điện thoại của Dương Mộng Viên cũng chẳng biết bấm số nào để gọi. Dương Mộng Viên vô cùng áy náy: “Nếu sớm biết có lũ thì tôi đã không nên gọi chị đến. Tôi với chồng tôi đến Giang Thành tìm chị thì hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương