Tần Ngôn thở dài, nói:

“Giấy không gói được lửa đâu, Viện Viện, sớm muộn gì họ cũng biết thôi.

Trần Viện Viện run run hàng mi, giọng không còn hoạt bát như mọi ngày mà trĩu nặng nỗi buồn:

“Tần Ngôn… em sợ… Hay là… mình dừng lại đi?

“Không thể. – Giọng Tần Ngôn cứng rắn, không chút do dự –