Đêm muộn, sân bay quốc tế Nam Giang. Hứa Tĩnh Huyên đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, tay kéo vali nhỏ, trùm áo khoác kín mít. Cô liên tục đảo mắt quan sát xung quanh như một con thú đang bị săn đuổi. Trên tay là vé máy bay một chiều đến Bangkok – từ đó cô sẽ tiếp tục bay tiếp đến nước A, nơi Phó Viễn Châu đang chờ. Đây là phương án thứ ba – đường bay vòng, không qua cửa khẩu trực tiếp để tránh bị theo dõi. Cô đã đổi hộ chiếu, dùng danh tính giả, và tiêu một khoản không nhỏ để mua sự “im lặng của vài nhân viên hải quan. Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương