“Chẳng phải con chưa kịp thông báo sao? – Giang Thì Tự liếc nhìn đồng hồ – “Cũng trễ rồi, con lên lấy tài liệu rồi phải đi ngay. Sắc mặt bà cụ Giang thoáng hiện vẻ không vui, trong giọng nói đã mang theo chút trách móc: “Ăn cơm xong rồi hẵng đi, có chuyện gì bà gánh cho con. “Thế sao được ạ. – Giang Thì Tự vẫn giữ thái độ thờ ơ như thường – “Một mình bà cũng không thể đại diện cho cả công ty. Cứ đợi xem, lát nữa thế nào bà cũng nhận được cuộc gọi yêu cầu họp hội đồng quản trị. Nói xong, anh chẳng buồn để ý đến ai, cứ thế rảo bước lên lầu, bỏ lại đám người trong phòng khách. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương