Ngồi ở góc khuất, Giang Thì Tự mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm tối tăm như vực thẳm không đáy.

Giọng nói của Sơ Đường vang lên mang theo run rẩy cùng tuyệt vọng: “Giang Thì Tự, anh là đồ nhát gan! Đã đến rồi thì tại sao không dám gặp em?

Ở một góc không ai để ý, có người đã giơ điện thoại lên lén quay lại cảnh tượng này.

Chu Tuyết Lạc thấy Sơ Đường như vậy, vô cùng xót xa.

“Đường Đường, cậu say rồi, để tớ đưa cậu về nghỉ ngơi nhé, ngoan nào. Chu Tuyết Lạc đỡ lấy Sơ Đường, chen qua đám đông đi ra ngoài.