Nhuận Sơ Đường ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng nét khó hiểu:

“Gì cơ?

Cố Trạch Xuyên nghĩ, có lẽ trong lòng cô vẫn còn giận, nên mới không muốn đưa quà cho anh ngay bây giờ. Không sao, anh có thể chủ động xuống nước trước.

Giọng anh mềm đi vài phần:

“Lúc nãy ở cửa hàng, giọng anh hơi nặng. Đừng giận nữa.

Vậy chắc là ổn rồi chứ?

Vậy chắc là ổn rồi chứ?

Nhuận Sơ Đường thở dài, ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt nghiêm túc:

“Em không giận.

Cố Trạch Xuyên tỏ vẻ không tin:

“Miệng thì nói không, lòng thì đầy giận.

“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. – cô thản nhiên.

Nghe vậy, sắc mặt Cố Trạch Xuyên lập tức trở nên khó chịu:

“Nhuận Sơ Đường, anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn sao nữa?

Nhuận Sơ Đường vẫn vừa thu dọn đồ, vừa nói giọng bình thản:

“Em không cần lời xin lỗi của anh.

Cố Trạch Xuyên nhìn cô chăm chú vài giây, rồi có vẻ hơi lúng túng hỏi:

“Quà đâu?

Nhuận Sơ Đường quay đầu lại:

“Quà gì cơ?

“Giang Vũ Châu nói thấy em mua đồng hồ tặng anh. – Cố Trạch Xuyên nói tiếp –“Không phải em mua để xin lỗi anh à? Giờ anh về rồi, chẳng lẽ không định đưa?

Nhuận Sơ Đường vừa định nói “không phải mua cho anh, thì anh ta đã tự nói tiếp:

“Thôi đừng làm quá lên nữa, làm căng ra thì mất vui.

Nghe vậy, Nhuận Sơ Đường bỗng bật cười.

Cố Trạch Xuyên nhíu mày:

“Cười gì?

“Câu đó của anh buồn cười thật đấy. – Nhuận Sơ Đường nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của anh –“Em đúng là có mua đồng hồ, nhưng không phải cho anh. Mà em cũng chẳng thấy mình sai chỗ nào, vậy tại sao phải cúi đầu xin lỗi?

“Không phải mua cho anh? Thế em mua cho ai? – Lửa giận bùng lên trong mắt Cố Trạch Xuyên, nắm tay anh siết lại.

“Không liên quan đến anh. – Nhuận Sơ Đường vẫn bình tĩnh như không.

“Không liên quan? – Cố Trạch Xuyên giận đến phát run –“Anh là bạn trai em! Em mua quà cho đàn ông khác, mà anh lại không có quyền quản?

So với cơn thịnh nộ của Cố Trạch Xuyên, Nhuận Sơ Đường điềm đạm hơn nhiều.

Cô khẽ cười, nhìn anh một cách đầy châm chọc:

“Anh không phải là bạn trai của Trần Uyển sao?

Cố Trạch Xuyên theo phản xạ vội vàng phủ nhận:

“Anh với Trần Uyển không phải quan hệ như em nghĩ đâu.

Giọng anh nhỏ hơn lúc chất vấn rất nhiều, vì chính bản thân cũng thấy chột dạ.

Quan hệ giữa anh và Trần Uyển, nói là người yêu thì không hẳn — gọi là “người tình thì đúng hơn.

Việc không nên làm, họ đã làm cả rồi, chỉ là trên danh nghĩa, bạn gái của anh vẫn là Nhuận Sơ Đường.

Anh thích sự chủ động, quyến rũ của Trần Uyển, nhưng cũng không nỡ buông tay với khuôn mặt xinh đẹp và tính cách ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Nhuận Sơ Đường.

Cố Trạch Xuyên vẫn chưa muốn để Nhuận Sơ Đường biết chuyện giữa anh và Trần Uyển đã tiến xa đến mức nào.

Anh tiếp tục giải thích:

“Hôm nay anh đi xem nhẫn với Trần Uyển đúng là theo ý mẹ anh. Nhưng không phải để mua nhẫn cho cô ấy, mà là đi chọn giúp mẹ anh.

“Mẹ mới mua một chiếc váy, nói là không có trang sức phù hợp để phối cùng. Mẹ bảo Trần Uyển có mắt thẩm mỹ, biết cách phối đồ, nên mới bảo cô ấy đi cùng.

“Không chỉ chọn nhẫn, còn cả dây chuyền, hoa tai, vòng tay — tất cả đều phải lựa kỹ để phối hợp với chiếc váy mới đó. Anh biết em hiểu lầm, nhưng lúc ấy anh đang bực, nên cố tình không giải thích, muốn làm em ghen một chút.

“Ghen? – Ánh mắt Nhuận Sơ Đường lạnh đi –“Anh còn biết em sẽ ghen sao?

“Sơ Đường, anh xin lỗi…

Nhuận Sơ Đường lạnh giọng ngắt lời:

“Lời xin lỗi của anh, tôi nhận được rồi — nhưng tôi không chấp nhận. Và món quà đó, thật sự không phải mua cho anh.

Giọng Cố Trạch Xuyên lập tức cao lên vài phần:

“Thế mua cho ai?

“Vị hôn phu.

“Hừ. – Cố Trạch Xuyên bật cười khinh bỉ –“Nhuận Sơ Đường, vì muốn ép cưới mà cô thật đúng là… cái gì cũng dám nói.

“Ý cô là nếu tôi đồng ý kết hôn, làm vị hôn phu của cô, thì cô mới đưa quà cho tôi, mới chịu tha thứ cho tôi — đúng không?