Bức tranh của Tô Vũ Trạch có lẽ phải vẽ thêm vài ngày nữa mới xong, nhưng bên phía Hứa Dịch lại đột nhiên xảy ra chuyện. Tối nay, hai người vừa mới ai về nhà nấy, Hứa Dịch đã nhận được cuộc gọi từ anh trai thứ hai của mình. “Hứa Dịch, anh có một công việc muốn nhờ em nhận. Nghe vậy, Hứa Dịch không khỏi thấy lạ. Từ khi nào mà Tống Dẫn Chương lại có liên hệ với giới giải trí? “Anh có việc gì mà em làm được chứ? “Việc khác thì không dám chắc, nhưng công việc này em nhất định làm được. “em có xem chương trình tạp kỹ mới ra gần đây tên là Vũ Động Kỳ Tích không? Dạo gần đây Hứa Dịch bận quay phim trong đoàn, lấy đâu ra thời gian xem mấy chương trình tạp kỹ? “Từ khi nào anh lại quan tâm đến mấy chuyện nhảy múa thế? Tống Dẫn Chương từ chối trả lời câu hỏi này: “Chương trình tạp kỹ này vốn có ba khách mời cố định, nhưng kỳ này có một huấn luyện viên gặp việc đột xuất, cần tìm người thay thế. Tống Dẫn Chương muốn thảo luận việc này với Hứa Dịch, nhưng cậu cảm thấy công việc này thật sự không phù hợp với mình: “em thì chẳng liên quan gì đến nhảy múa, làm sao đi tham gia chương trình tạp kỹ về nhảy múa với tư cách huấn luyện viên được? “Bên chương trình đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ nói rằng em là khách mời được huấn luyện viên mời đến tạm thời. Hơn nữa, không chỉ có mình em , còn có một ca sĩ khác cũng được mời. “Cả hai người cùng ghi hình một tập, coi như giúp họ một phen. Dù có ngốc, Hứa Dịch cũng nhận ra anh trai mình dường như có dụng ý khác trong chuyện này. “Nói thật đi, chương trình này liên quan gì đến anh? Hứa Dịch không vòng vo nữa: “Anh đầu tư vào nó phải không? Sao lại nhiệt tình như thế? Tống Dẫn Chương thoáng ngượng ngùng, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Không hẳn, chỉ là có một việc muốn nhờ em . “Trong chương trình này có một thí sinh mà anh rất chú ý, em có thể giúp anh xin thông tin liên lạc của người đó không? Hóa ra là ý tại rượu không phải ở rượu. Nghe đến đây, Hứa Dịch lập tức hiểu ra. Mục đích của anh trai không phải vì chương trình mà vì một người trong chương trình. Từ khi lớn đến giờ, Hứa Dịch chưa bao giờ bận tâm đến chuyện tình cảm của anh trai mình. Chủ yếu là vì Tống Dẫn Chương vốn quá trưởng thành so với tuổi. Điều này có lẽ liên quan đến hoàn cảnh gia đình phức tạp của anh. Chính sự trưởng thành sớm khiến anh luôn là một người rất hiểu chuyện. Trong ký ức của Hứa Dịch, anh trai chưa từng làm điều gì mất chừng mực. Cũng vì thế, việc này Hứa Dịch nhất định phải giúp anh. “em đã nói mà, sao anh bận rộn như vậy lại đi quan tâm chương trình nhảy múa, hóa ra là dành quá nhiều sự chú ý cho một thí sinh nào đó.” “Vậy anh cũng phải nói em biết người đó tên gì chứ?” “Xem ra em đã đồng ý chuyện này rồi.” “Anh dễ nhờ em như vậy, em làm sao không đồng ý được?” “Nhưng em nhớ đừng làm người ta sợ, cũng đừng làm phiền họ quá nhiều, chỉ cần xin được cách liên lạc là đủ. Nói rõ với cậu ta rằng anh đã theo dõi màn trình diễn của cậu ta từ lâu, rất ngưỡng mộ tài năng nhảy múa của cậu ta, và hy vọng có cơ hội gặp mặt để trò chuyện.” Tống Dẫn Chương và Hứa Dịch vốn có mối quan hệ rất tốt, thường ngày toàn nói những chuyện không đâu vào đâu. Vậy mà lần này lại căn dặn kỹ càng như thế, khiến Hứa Dịch cảm thấy hơi lạ lẫm. “Anh yên tâm, chuyện này em sẽ làm đàng hoàng. Đã đồng ý giúp rồi thì nhất định sẽ làm tốt.” Hứa Dịch thấy anh trai rất nghiêm túc, nên cũng cam kết một cách chân thành: “Nhưng anh phải nói em biết cậu ta tên gì chứ? Chương trình này nhiều thí sinh như vậy, làm sao em biết được anh nói đến ai?” “Cậu ta tên là Tống Kế. Đến lúc em tham gia ghi hình, chắc chắn sẽ nhận ra ngay thôi. Cậu ta là một người rất xuất sắc.” Tống Dẫn Chương dành cho người này lời khen cao như vậy khiến Hứa Dịch không khỏi tò mò, không biết đây là nhân vật như thế nào. Cúp điện thoại, cậu lên mạng tìm kiếm ngay. Nghe cái tên vừa rồi, trực giác đầu tiên của cậu là đây chắc là một người đàn ông. Quả nhiên, khi tìm kiếm, cậu phát hiện Tống Kế là một vũ công nam. Nhìn ảnh, người này có vẻ ngoài rất đoan chính, thậm chí ánh mắt cũng toát lên vẻ chính trực. Hứa Dịch không biết nên cảm thấy thế nào, thậm chí còn chưa hiểu rõ anh trai mình đối với người ta là ngưỡng mộ thuần túy hay còn có ý đồ gì khác. Nhưng nếu thực sự có ý đồ khác, thì chỉ cần anh động một ngón tay là dễ dàng lấy được cách liên lạc, cần gì phải phiền đến em trai như vậy? Điều này chỉ có thể nói lên rằng anh rất coi trọng chuyện này. Còn lý do gì để anh coi trọng đến mức này, Hứa Dịch cảm thấy mình cần dành thời gian tìm hiểu kỹ. Nếu không có Tống Dẫn Chương chủ động nhắc đến, cậu cũng không biết anh đã xem biểu diễn của người này ở đâu. Phải biết rằng, vừa rồi cậu tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Tống Kế có bất kỳ lịch trình biểu diễn công khai nào. Có thể nói, trước khi tham gia chương trình tạp kỹ này, Tống Kế như một người đầy bí ẩn. Hứa Dịch rất quan tâm đến anh trai mình. Tuy không cùng huyết thống, nhưng sống chung bao nhiêu năm, họ từ lâu đã trở thành người một nhà. Nghĩ đến gia đình và những điều phức tạp trong mối quan hệ này, cậu không khỏi nghĩ thầm, nếu bố mẹ biết chuyện này thì sẽ phản ứng ra sao. Cậu lè lưỡi, sau đó gọi điện cho trợ lý của mình. Dù sao những ngày này đoàn phim cũng đang nghỉ, tranh thủ nhận một chương trình tạp kỹ, xem như chăm chỉ thêm chút cũng được. Nhưng vẫn phải báo lại với công ty. Tuy chỉ là thủ tục, nhưng cũng cần thông qua. Việc này để trợ lý xử lý là đủ. Hứa Dịch nghĩ ngợi một chút, vẫn quyết định đích thân sang gõ cửa nhà đối diện để nói với Tô Vũ Trạch một tiếng. Cậu gõ cửa một hồi lâu, cửa mới mở ra. Tô Vũ Trạch tóc còn ướt, trông như vừa mới tắm xong. “Xin lỗi, vừa rồi tôi đang tắm.” “Không sao, không sao. Tôi có chuyện muốn nói với anh.” “Vừa rồi có một người bạn gọi cho tôi, nói rằng một khách mời của chương trình tạp kỹ gặp việc đột xuất, hy vọng tôi có thể đến thay thế.” Trong giới giải trí, việc cứu cánh là chuyện rất bình thường. Giống như trước đây Kiều Tư Tư cũng từng đến tạm thời đóng vai trò quan trọng thúc đẩy cốt truyện. Với người nhiều bạn bè như Hứa Dịch thì càng dễ gặp những chuyện như vậy. Tô Vũ Trạch nghe xong chỉ gật đầu: “Vất vả lắm mới có mấy ngày nghỉ, cậu lại phải ra ngoài làm việc.” “Đúng vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác. Bên đó đang rất thiếu người. Dù tôi chẳng hiểu gì về lĩnh vực này, nhưng cũng đành cắn răng nhận lời.” “Chỉ là không thể đi cùng anh đến phòng vẽ được nữa. Mấy ngày tới, có lẽ anh phải tự đi.” Nghĩ một chút, Hứa Dịch bổ sung: “Nhưng ngày mai lịch ghi hình là vào buổi chiều, sáng mai tôi vẫn có thể đưa anh qua một chuyến.”