Để vẽ tranh, đương nhiên cần một loạt các dụng cụ chuyên dụng. Tô Vũ Trạch đã nhiều năm không chính thức cầm cọ, vì vậy ở nhà anh chẳng còn dụng cụ vẽ tranh nào chuyên nghiệp cả. Nếu chỉ là vẽ nguệch ngoạc thì không sao, nhưng lần này là một việc rất nghiêm túc, nên tất nhiên cần đến những công cụ chuyên nghiệp. Đã nhận lời người ta, Tô Vũ Trạch cũng muốn làm cho tốt. Dù kết quả cuối cùng không nhất định làm đối phương hài lòng, nhưng ít nhất anh muốn cố gắng hết sức mình. Nghĩ vậy, anh quyết định ra ngoài mua một bộ dụng cụ vẽ tranh. Nhân tiện có thể sắp xếp một góc nhỏ trong phòng làm việc để vẽ vời lúc rảnh rỗi, cũng là một ý tưởng không tồi. Vừa bước ra khỏi cửa, anh liền gặp Hứa Dịch đang chuẩn bị đi đổ rác. Tô Vũ Trạch chào: “Trùng hợp quá nhỉ.” “Đúng là trùng hợp thật. Ra ngoài có việc à?” “Tôi định đi mua ít đồ dùng để vẽ tranh. Hôm trước nhận lời làm bản vẽ cho một vị khách, giờ rảnh rỗi nên muốn tranh thủ làm xong chuyện này.” Hứa Dịch gật đầu: “Đúng thế, việc gì cũng vậy, làm xong sớm được việc nào hay việc đó.” Nói xong, cậu lại bổ sung: “Nhưng nếu anh ít khi vẽ, mua cả một bộ dụng cụ về có phải hơi lãng phí không?” Nói xong, Hứa Dịch cảm thấy lời mình có phần không ổn, sợ Tô Vũ Trạch hiểu lầm nên vội giải thích: “Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ nghĩ bình thường anh có vẻ ít thời gian để vẽ thôi.” Tô Vũ Trạch bật cười: “Tôi hiểu mà, giữa chúng ta còn cần khách sáo sao?” “Cậu nói cũng có lý, nhưng giờ hình như chẳng còn cách nào khác.” “Tôi lại có một ý.” Hứa Dịch đề xuất: “Tôi có một người bạn mở phòng vẽ, anh có thể mượn phòng vẽ của anh ấy để hoàn thành bức tranh. Dụng cụ vẽ thì chỉ cần mua những thứ cơ bản có thể dùng lâu dài là được.” “Nghe cũng hay đấy.” Đề xuất này quả thực rất ổn, chỉ hơi phiền đến chủ phòng vẽ. Hơn nữa, các nghệ sĩ thường có những thói quen mà người thường khó hiểu. Tô Vũ Trạch lo lắng: “Làm thế liệu có làm phiền người ta không?” “Không đâu, được gặp một người đồng điệu giữa biển người đông đúc, anh ấy chắc chắn sẽ vui thôi.” Hứa Dịch không cảm thấy có gì bất tiện, liền lập tức muốn gọi điện liên lạc với chủ phòng vẽ: “Để tôi gọi cho anh ấy xem chiều nay phòng vẽ có người không.” Thấy Hứa Dịch nhiệt tình như vậy, Tô Vũ Trạch cũng khó từ chối. Anh chỉ vào túi rác trong tay cậu: “Trước tiên cứ đi đổ rác đã.” Hứa Dịch gõ nhẹ vào trán mình: “anh xem, tôi quên mất.” Nói xong, cậu ấn nút thang máy rồi nhanh chóng đi xuống. Tô Vũ Trạch đứng chờ ở hành lang, vài phút sau đã thấy Hứa Dịch quay lại. Thấy anh vẫn đứng ngoài hành lang, Hứa Dịch mở cửa nhà mình: “Vào đây ngồi một lát đi.” Dạo gần đây cả hai đều ở trong đoàn phim, thời gian về nhà đếm trên đầu ngón tay. Hôm qua về nhà, Tô Vũ Trạch còn chưa kịp dọn dẹp, hành lý mang từ đoàn phim về cũng bị vứt ngổn ngang trong phòng ngủ. Bây giờ mà ai bước vào chắc chắn sẽ nói đó giống như một chuồng lợn. Lối sống của anh là kiểu hỗn độn có trật tự, tức là đồ đạc có thể để bừa bãi nhưng bản thân vẫn tìm được mọi thứ cần thiết. Nhà của Hứa Dịch có thể nói là sạch sẽ không một hạt bụi, thậm chí sàn nhà còn bóng đến mức phản chiếu ánh sáng. Tô Vũ Trạch đứng ở cửa ra vào, ngại ngùng không dám bước vào, trong lòng tự hỏi: Người này hôm qua vừa về là đã tổng vệ sinh cả căn nhà sao? Chẳng lẽ Hứa Dịch mắc chứng sạch sẽ? Nhớ lại những ngày cả hai cùng sống ở tứ hợp viện, nếu Hứa Dịch thực sự có thói quen này, sống chung với anh hẳn là một cực hình. Thấy Tô Vũ Trạch đứng mãi ở cửa, Hứa Dịch vừa cầm điện thoại trên bàn, vừa nói: “Không sao đâu, vào đi. Hôm nay sàn chưa lau mà.” Tô Vũ Trạch ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa nhất: “Tôi còn tưởng cậu vừa lau sàn xong, nhìn sạch sẽ ghê.” “Hôm qua về tôi có lau sàn, tiện thay luôn ga giường, vỏ chăn. Còn lại thì chưa dọn, trông chắc hơi bừa bộn.” “Không hề, không hề.” Tô Vũ Trạch xua tay lia lịa: “Tôi thấy sạch sẽ lắm rồi.” Thực ra, không phải là sạch, mà là quá sạch. “Khó mà tin được đây là nhà của một người đàn ông độc thân. Cậu đúng là mẫu đàn ông của gia đình.” Câu khen của Tô Vũ Trạch nghe có chút kỳ lạ, nhưng Hứa Dịch lại không thấy có gì bất thường. Cậu nhấn nút gọi điện và liên lạc với chủ phòng vẽ. Người bạn này là một người lớn lên cùng cậu trong tứ hợp viện. Những đứa trẻ trong viện thường xuyên chơi đùa cùng nhau, lớn lên dù mỗi người đi một nơi, nhưng vẫn giữ liên lạc. Người bạn này tên là Tư Vũ Trúc, cái tên nghe đã rất văn chương. Hồi nhỏ, Tư Vũ Trúc đặc biệt thích vẽ tranh, lớn lên thì mở một phòng vẽ, cuối cùng thực sự bước chân vào con đường nghệ thuật. Thời buổi này, làm nghệ thuật thường không kiếm được nhiều tiền, nhưng gia đình anh ta cũng không thiếu, nên cứ để mặc anh ta làm những thứ “không đâu vào đâu“. “Ồ, chẳng phải đại minh tinh của chúng ta sao? Sao tự nhiên lại nhớ đến tôi mà gọi điện thế này?” Giọng nói của Tư Vũ Trúc vang lên từ đầu dây bên kia. Hứa Dịch nhẩm tính, hình như cũng lâu rồi không liên lạc với anh ta. “Gần đây bận quay phim, không có thời gian. Vừa về là gọi cho cậu ngay đây.” “Thôi đi, tôi còn lạ gì cậu, chắc chắn là có chuyện gì cần nhờ tôi đúng không? Nói đi, chuyện gì đây?” “Chiều nay tôi muốn dẫn một người đến phòng vẽ của cậu mượn chỗ. Cậu thấy có tiện không?” “Nếu là người khác thì chắc chắn không tiện, nhưng cậu thì tôi có thể cân nhắc.” Tư Vũ Trúc tuy nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng Hứa Dịch biết đó là cách anh ta đồng ý: “Tuy nhiên, điều kiện của tôi thì phải bàn kỹ đã.” “Thôi để sau tính. Nói xem chiều nay mấy giờ thì được?” “Nếu hai người rảnh thì bây giờ đến luôn cũng được. Chiều nay tôi ở phòng vẽ suốt.” “Được.” “Tốt nhất cậu mang cho tôi một điều bất ngờ, để tôi xem dạo này cậu tiến bộ đến đâu.” Hứa Dịch không đáp lại câu cuối, dứt khoát cúp máy. “Anh ấy nói chúng ta có thể đến ngay bây giờ. Hay là mình đi luôn đi?” Thật đúng là quyết đoán, Tô Vũ Trạch không khỏi khâm phục sự nhanh gọn của cậu: “Được, vậy đi ngay thôi.” “Tôi lái xe, đi mất khoảng hơn một tiếng, vì chỗ đó hơi xa.”