Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là phải báo lại với phía studio.

Tối hôm đó, studio của Tô Vũ Trạch đã đăng một bài viết trên Weibo kêu gọi người hâm mộ theo đuổi thần tượng một cách lý trí:

“Tối nay, khi anh Tô Vũ Trạch trở về khách sạn sau khi kết thúc lịch trình quay phim, anh đã bị một người hâm mộ không rõ danh tính tấn công. Hiện vụ việc đã được chuyển giao cho cơ quan công an để xử lý. Qua đây, chúng tôi kêu gọi người hâm mộ hãy lý trí trong việc theo đuổi thần tượng, không nên quá mức chú ý đến đời sống cá nhân của nghệ sĩ, thậm chí thực hiện những hành vi vi phạm trật tự công cộng. Với những sự việc nghiêm trọng như trên, studio sẽ theo đuổi trách nhiệm đến cùng, tuyệt đối không dung thứ.”

Bài viết vừa được đăng lên, ban đầu chỉ có fan của Tô Vũ Trạch chia sẻ và bình luận:

【Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?????】

【Vũ Trạch có bị thương không?????】

【Fan của nhà nào đây?】

【Không hiểu nhưng thấy đáng sợ.】

【Phản đối việc xâm phạm đời tư!!!】

Giữa một loạt lời quan tâm và lên án từ fan, cũng có một số ý kiến từ cư dân mạng qua đường:

【Tôi không phải fan của anh ấy, nhưng chuyện này thực sự cảm thấy rất đáng sợ π_π】

【Nhà chúng tôi trước đây cũng từng gặp tình huống bị xâm phạm đời tư, thật sự quá kinh khủng (`Δ´)!】

【Cái này không phải chỉ là xâm phạm đời tư nữa, mà là cố ý gây thương tích rồi.】

【Gần đây anh ấy đắc tội với ai à?】

【Thật lòng mà nói, tuy Tô Vũ Trạch thường hay thẳng thắn, nhưng dường như chưa bao giờ thấy anh ấy đắc tội ai trong giới giải trí.】

【Mơ hồ cảm thấy anh ấy là một người khá tốt.】

Khi mọi người bàn tán sôi nổi, hộp tin nhắn của studio cũng tràn ngập các câu hỏi. Cuối cùng, họ phải đăng một thông báo chung:

“Chỉ là bị hoảng sợ một chút, không có thương tích gì nghiêm trọng. Hiện tại anh ấy đã an toàn trở về khách sạn. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, xin đừng lo lắng, anh ấy nói sẽ chú ý chăm sóc bản thân mình.”

Giang Vũ nhìn qua các bình luận trên mạng, nhận thấy tình hình cơ bản đang phát triển theo chiều hướng tích cực, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

anh lại gọi điện thoại cho Tô Vũ Trạch để xác nhận lần nữa:

“Cậu chắc chắn là không sao chứ?”

Mặc dù thường ngày hai người hay đấu khẩu, nhưng vào những lúc thế này, Giang Vũ thực sự rất quan tâm đến anh.

Trong lòng Tô Vũ Trạch bỗng dâng lên một cảm giác xúc động:

“Thật sự không sao đâu. Lúc đó tôi đúng là hơi bối rối, nhưng may mà Hứa Dịch kéo tôi lại, nên cơ bản là sơn chỉ dính vào quần áo.”

“Bây giờ là mùa đông, mặc nhiều lớp, chỉ có cái áo khoác là hỏng thôi.”

“Cái áo đó đúng là đắt thật, nghĩ lại thấy tiếc.”

Hôm đó anh mặc một chiếc áo phao mới mua, bị sơn loang lổ đủ màu, không thể mặc được nữa.

Nghe anh còn lo lắng cho cái áo, Giang Vũ mới yên tâm:

“Cậu còn tâm trạng tiếc cái áo, thì chắc chắn là không sao rồi.”

“Cậu đừng nói, Hứa Dịch đúng là rất được đấy. Lúc đề xuất để hai người tạo couple, tôi thật sự còn có chút do dự.”

“Một mặt, cậu vốn là nghệ sĩ khá nổi tiếng, nếu chuyện couple không thành công thì chẳng có lợi gì cho cậu. Mặt khác, nếu sau này cậu ta cứ bám lấy cậu, thì cũng gây không ít phiền toái.”

“Giờ nhìn lại, bước đi này có vẻ không tệ. Ít nhất tôi thấy Hứa Dịch rất tốt với cậu.”

Tô Vũ Trạch biết, Giang Vũ nói “rất tốt” là chỉ ở khía cạnh công việc. Nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại nghĩ đến những khía cạnh khác.

Cũng không thể trách anh được, gần đây Weibo toàn xuất hiện các video cắt ghép về couple này, xem mãi lại thấy có gì đó không ổn.

Vốn dĩ, việc tạo couple là giả, nhưng lâu dần chính bản thân cũng bị cuốn theo.

Tô Vũ Trạch chỉ có thể tự an ủi mình rằng: Muốn người khác tin, trước tiên mình phải tin đã. Nghĩ như vậy, lại càng thấy chân thành hơn.

Tuy nhiên, anh vẫn nhanh chóng nhận ra một chi tiết trong lời của Giang Vũ:

“Ý tưởng này không phải do anh nghĩ ra à?”

Anh luôn nghĩ rằng đây là kế hoạch của Giang Vũ, do anh ta lựa chọn một người phù hợp với tính cách của mình để thực hiện. Nhưng giờ nghe thế này, dường như không phải vậy?

“Sao có thể chứ? Lúc đó dù cậu không còn là đỉnh lưu nữa, nhưng tôi cũng tuyệt đối không nghĩ đến chuyện để cậu tạo couple.”

“Là một người quản lý mà tôi rất thân quen đề xuất. Nghe xong, tôi thấy cũng là một cách hay nên quyết định thử xem sao.”

Giang Vũ không nói rõ là ai, Tô Vũ Trạch cũng không hỏi thêm.

Trong giới này, quan hệ giữa các quản lý và nghệ sĩ cũng rất nhỏ, vài câu trò chuyện là sẽ tìm được mối liên hệ. Huống hồ, Giang Vũ cũng được xem là “đại nhân vật” trong ngành, người muốn quen biết anh chắc chắn xếp hàng dài.

“Cậu đóng xong bộ phim này rồi tính tiếp, muốn tham gia đoàn phim mới hay nghỉ ngơi một thời gian?”

“Để sau hẵng nói, giờ còn lâu mới quay xong.”

“Phải rồi, còn một chuyện tôi muốn bàn với anh .”

Tô Vũ Trạch kể với Giang Vũ về ý định hợp tác với bên tranh vẽ dát vàng.

Nghe xong, Giang Vũ suy nghĩ một lúc, rồi thẳng thắn nhận xét:

“Nói thật, đây đúng là việc tốt, nhưng hậu kỳ rất rắc rối. Nếu làm không tốt, rất dễ trở thành cái cớ cho người ta chỉ trích.”

“Hơn nữa, cậu bận như vậy, không thể theo sát mọi khâu, chỉ cần một giai đoạn xảy ra vấn đề cũng đủ để thành cái cớ đổ lỗi.”

“Tóm lại, đây là việc vừa mệt vừa khó, cậu nên suy nghĩ kỹ. Nhưng nếu cậu quyết tâm làm, tôi sẽ liên lạc với người phụ trách bên đó.”

“Phía họ cũng đang thúc bản thảo của cậu. Chỉ là tôi biết cậu dạo này bận rộn nên đã tạm hoãn lại giúp.”

Tô Vũ Trạch hiểu rất rõ điều này. Tuy nhiên, việc hợp tác này không phải để mưu cầu danh tiếng.

Làm nghề bao nhiêu năm, điều anh không để tâm nhất chính là danh tiếng. Với anh, danh tiếng chỉ là hư danh. Quan trọng là sống đúng với bản thân. Chỉ cần làm tốt công việc của mình, những điều bên ngoài để người khác phán xét.

“tôi nghĩ rằng, chỉ cần làm tốt chuyện này, chắc chắn sẽ là một việc lớn có lợi cho các em nhỏ. Từ góc độ này mà nói, dù có phiền phức cũng đáng giá.”

“Về công việc tiếp theo, cần phía studio cử riêng một người chuyên trách để theo dõi.”

“Công ty mình vốn dĩ nhân sự không nhiều, mỗi người đều đã có rất nhiều công việc trong tay. Thêm việc này nữa, chắc chắn sẽ có người phải làm việc quá tải.” Giang Vũ vẫn rất thấu hiểu cho nhân viên.

Tô Vũ Trạch vung tay một cách dứt khoát:

“Vậy anh xem ai sẵn sàng nhận công việc này, tăng lương cho họ!”

“Thưởng lớn ắt có dũng sĩ,“ Tô Vũ Trạch chắc chắn rằng nguyên tắc này cực kỳ hiệu quả.