Rõ ràng người này có mối hận với mình, Tô Vũ Trạch nghĩ thầm. Dù tính cách anh không phải thuộc dạng quá tốt, nhưng cũng không đến mức dễ dàng gây thù chuốc oán. Nhìn khuôn mặt xa lạ của người đàn ông trước mặt, anh không thể nhớ ra mình từng có liên hệ gì với cậu ta. Vụ việc này nghiêm trọng hơn anh nghĩ, nên bộ phận bảo vệ của khách sạn đã báo cảnh sát. Trong thời gian chờ đợi, cảnh sát đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Khi mọi người đã tập trung đầy đủ, người thanh niên kia vẫn ngoan cố không chịu nói lời nào. Một cảnh sát khuyên nhủ: “Nếu cậu khai rõ sự việc và cố gắng nhận được sự tha thứ từ bên bị hại, có thể sẽ được khoan hồng. Tôi thấy cậu còn trẻ, tương lai còn dài, mang theo tiền án không phải là chuyện nhỏ đâu.” Nghe đến đây, cậu ta cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi chẳng có gì để nói cả. Hôm nay tôi làm tất cả những điều này là vì... nhà chúng tôi có một người tên là Mộng Mộng.” Nghe đến cái tên này, Tô Vũ Trạch ngơ ngác. “Mộng Mộng”? Anh thầm nghĩ: “Cuộc sống của mình có người nào tên là Mộng Mộng không?” Suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh chợt nhận ra: “Hóa ra là Lý Tư Mộng.” Điều này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của anh. Dù gần đây có nhiều lùm xùm liên quan đến Lý Tư Mộng và đoàn phim, nhưng anh thực sự không liên quan gì đến những tranh cãi này. “Cậu nói là Lý Tư Mộng sao?” Tô Vũ Trạch hỏi lại, giọng vẫn bình tĩnh. “Theo tôi biết, giữa tôi và cô ấy không có bất kỳ mâu thuẫn nào cả.” Người thanh niên kia trừng mắt nhìn anh, tức giận đáp: “Mộng Mộng nhà tôi luôn là người vô cùng chuyên nghiệp. Sau khi hợp tác với anh, mọi chuyện mới thành ra như thế này. Chắc chắn là lỗi của anh!” “Ai mà chẳng biết anh là người nổi tiếng khó tính, hay ra vẻ trong đoàn phim. Nếu không phải anh chơi xấu cô ấy, cô ấy cũng sẽ không xung đột với đạo diễn như vậy.” “Hôm nay tôi đến đây là để thay cô ấy đòi lại công bằng!” Những lời này khiến Tô Vũ Trạch thực sự cạn lời. Anh không biết phải giải thích thế nào với một người luôn tự tưởng tượng mọi thứ theo cách của mình. Hứa Dịch, người vẫn đứng yên từ nãy đến giờ, cuối cùng lên tiếng: “Trước hết, bất kể sự thật là gì, việc cậu cố ý tấn công người khác rõ ràng là sai.” “Thứ hai, cậu không có mặt tại hiện trường, làm sao có thể dựa vào lời kể một phía mà khẳng định lỗi thuộc về Tô Vũ Trạch?” “Mộng Mộng nhà tôi không bao giờ nói dối!” Người thanh niên lớn tiếng phản bác. Nhìn thái độ cố chấp của cậu ta, Hứa Dịch nhận ra rằng không thể tiếp tục tranh luận với một người như vậy. “Chuyện này để cảnh sát xử lý. Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.” Rõ ràng, việc trao đổi thêm chỉ là phí lời. Người thanh niên này hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tự tạo của mình, không hề nhận thức được mức độ nghiêm trọng của hành động. Cảnh sát đã đưa cậu ta về trụ sở, đồng thời liên lạc với gia đình để thông báo. Dù cả ngày hôm nay trôi qua vui vẻ, nhưng sự việc xảy ra vào buổi tối khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ và khó tin. Rời khỏi phòng bảo vệ, tâm trạng của Tô Vũ Trạch vô cùng phức tạp. Từ khi bước chân vào ngành giải trí, anh không ít lần gặp phải những fan cuồng nhiệt. Đó là điều tự nhiên khi một người có nhiều người hâm mộ. Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ gặp một người phi lý đến mức này. Suy cho cùng, việc hâm mộ một ai đó chỉ là một chiều. Bạn chỉ nhìn thấy những gì họ muốn bạn nhìn, còn bản chất thực sự của họ, bạn không thể biết. Tô Vũ Trạch luôn nghĩ rằng mối quan hệ lý tưởng nhất giữa mình và fan là họ yêu thích tác phẩm của anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách với cuộc sống cá nhân. “Ngay cả tôi cũng không thể chắc chắn rằng họ thích phiên bản thật sự của tôi, vậy tại sao có người lại tin hoàn toàn vào lời nói của một phía mà khẳng định mọi chuyện như thể mình là nhân chứng tận mắt?” Anh thầm nghĩ, lòng nặng trĩu. Giới trẻ ngày nay sao lại bốc đồng như vậy? Tô Vũ Trạch không nhịn được mà lắc đầu: “Tôi cảm thấy bây giờ đúng là nên hướng dẫn người hâm mộ theo đuổi thần tượng một cách tích cực. Những chuyện như hôm nay, nghĩ lại vẫn thấy có chút sợ hãi.” Hứa Dịch rất đồng tình với quan điểm này: “Đúng vậy. anh thử nghĩ mà xem, hôm nay hắn chỉ hắt sơn. Nếu đó là axit sulfuric thì sao?” Tô Vũ Trạch bị suy nghĩ mang tính thuyết âm mưu của cậu làm cho giật mình, rồi bật cười: “Chuyện đó không thể xảy ra được. Bây giờ làm gì dễ kiếm axit sulfuric đến vậy?” “Thật sự không dám chắc. Chỉ có thể nói là phòng ngừa trước thì vẫn hơn, không lo quá xa nhưng cũng không nên chủ quan.” Những lời của Hứa Dịch cũng không phải không có lý. Trước đây đã từng xảy ra một vài sự việc nghiêm trọng tương tự, bất kể ra sao thì những hành động như vậy đều có thể hủy hoại cuộc đời một con người. “Cũng không biết việc mọi người tiếp xúc nhiều với mạng xã hội ngày nay rốt cuộc là tốt hay xấu.” “Cứ xem như thế này đi, mạng xã hội giống như một cánh cửa sổ mở ra thế giới. Nhưng qua ô cửa sổ ấy, anh nhìn thấy gì, hoàn toàn là do anh quyết định.” “Vậy nên, khi mở rộng tầm nhìn, chúng ta nên tìm kiếm nhiều hơn những điều chân, thiện, mỹ của thế giới này.” Đến lúc này, Tô Vũ Trạch mới nhận ra, Hứa Dịch nói chuyện rất có lý lẽ, còn có tiềm năng làm giáo viên dạy chính trị nữa. “Tôi thấy nếu sau này cậu muốn rời khỏi giới giải trí, có thể chuyển nghề sang làm giáo viên dạy chính trị.” “Tại sao lại nói vậy?” “Chỉ là cảm thấy cách nói chuyện của cậu rất thuyết phục, dễ nghe. Tôi nhớ hồi đi học, thầy dạy chính trị của tôi là một ông già, giảng bài như tụng kinh, nghe buồn ngủ không chịu nổi.” “anh còn nhớ được những chuyện hồi đi học à?” “Đương nhiên rồi, những chuyện xảy ra thời trung học là một tài sản quý giá của mỗi người, làm sao có thể dễ dàng quên được?” Câu trả lời của Tô Vũ Trạch khiến trong lòng Hứa Dịch dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Anh nhớ rõ tất cả những chuyện nhỏ nhặt xảy ra thời trung học, nhưng lại quên mất chính mình. Liệu có phải cậu thật sự mờ nhạt đến mức đó, không đủ để Tô Vũ Trạch ghi nhớ, dù chỉ là chiếm một góc nhỏ trong tâm trí anh? Chỉ cần như vậy, Hứa Dịch cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Nhưng cuộc đời thường là như vậy, lòng người không thuận theo ý trời. Tâm trí của Tô Vũ Trạch chứa đựng rất nhiều thứ, duy chỉ không có chỗ cho Hứa Dịch. Nói không thất vọng là nói dối. Hứa Dịch cảm thấy khó chịu vô cùng, đến mức không muốn nói thêm bất kỳ lời nào nữa.