Thật ra, so với việc nói rằng Tô Vũ Trạch đang thực hiện lời hứa với lũ trẻ, thì chính lũ trẻ đã mang lại cho anh một niềm vui giản đơn.

Người ta thường nói, càng trưởng thành, con người càng khó tìm được niềm vui. Khi còn nhỏ, chỉ cần có một cây kem hay đạt được một mong muốn nho nhỏ là đủ để vui cả ngày. Nhưng khi lớn lên, chúng ta lại bị cuốn vào hết mục tiêu này đến mục tiêu khác, dốc sức để tiến về phía trước.

Đến lúc đạt được mục tiêu, cảm xúc xuất hiện trong lòng lại không hẳn là niềm vui, mà chỉ là một chút nhẹ nhõm, như thể vừa trút được gánh nặng.

Thế nhưng, tại ngôi trường nhỏ bé này, ở bên những đứa trẻ, Tô Vũ Trạch gần như có thể dễ dàng cảm nhận được sự nhẹ nhàng và thư thái lan tỏa trong lòng.

Giống như quay lại những tháng ngày trong sáng mà anh đã rời xa từ lâu. Một cảm xúc đơn giản và thuần túy, anh chưa từng nghĩ sẽ có thể tìm lại trong đời.

Niềm vui ấy cũng lan sang Hứa Dịch.

Khác với Tô Vũ Trạch, Hứa Dịch luôn có một tuổi thơ và thanh xuân tràn ngập hạnh phúc. Nếu có điều gì cậu cảm thấy nuối tiếc, thì đó chính là người trước mặt mình.

Những chuyện khác, cậu luôn làm tốt, và nhất định phải làm tốt. Nhưng chỉ cần thấy người này vui vẻ, tâm trạng cậu cũng tự nhiên tốt lên.

Dường như giữa họ có một sợi dây liên kết vô hình, khiến cảm xúc của cả hai hòa quyện vào nhau.

Hứa Dịch không ghét cảm giác này. Thậm chí, đôi khi không có mối ràng buộc nào lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng. Sống trên đời, có vài ràng buộc cũng tốt.

“Sắp đến giờ ăn của bọn trẻ rồi. Hôm nay thầy Tô và thầy Hứa có muốn ở lại dùng bữa cùng các em không?”

Hai người vốn định sáng mai mới rời Thanh Dương, tối nay lại không có kế hoạch gì khác. Hơn nữa, những ánh mắt đầy hy vọng của lũ trẻ khiến họ không nỡ từ chối lời đề nghị của cô Trương.

Tòa nhà nhỏ họ nhìn thấy ban nãy chính là nhà ăn. Các bữa ăn ở đây đều rất đơn giản, thầy cô và học sinh dùng chung một thực đơn.

Các giáo viên cố gắng hết sức để cân bằng dinh dưỡng trong điều kiện kinh phí hạn hẹp. Vì thế, các món ăn trông vẫn khá cân đối giữa thịt và rau.

Cô Trương đến nói chuyện với các cô chú trong bếp rồi mang ra hai phần cơm cho Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch.

Cô ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, thức ăn ở đây có hơi đơn sơ, không biết hai anh có quen không.”

Tô Vũ Trạch đặt phần của mình lên bàn, rồi nhận luôn phần của Hứa Dịch:

“Không sao đâu. Trông rất cân đối mà, đủ dinh dưỡng. Chúng tôi ở đoàn phim cũng toàn ăn qua loa thôi.”

Hai người cùng ngồi ăn với lũ trẻ. Vì các em ít sử dụng mạng xã hội và ứng dụng, nên dường như không ai nhận ra họ là những ngôi sao. Điều này ngược lại khiến họ cảm nhận được niềm vui của một người bình thường.

Trở thành người nổi tiếng đồng nghĩa với việc mất đi những niềm vui giản dị ấy. Dù trong mắt nhiều người, họ là những ngôi sao rực rỡ, nhưng Tô Vũ Trạch lại nghĩ, tự do mới là điều quý giá nhất.

Nếu được, anh muốn được thong thả đi dạo trung tâm thương mại hay thử những quán ăn vỉa hè. Có rất nhiều điều thú vị đang chờ anh khám phá, nhưng cuộc sống hiện tại ngày này qua ngày khác cứ lặp đi lặp lại, thật sự quá nhàm chán.

Tối đó, họ vẫn trở về khách sạn mà đoàn phim thuê, nơi cách trường học một quãng khá xa.

Sau bữa ăn và một lúc trò chuyện với lũ trẻ, cả hai rời trường. Lái xe về khách sạn cũng mất ba bốn mươi phút. Cô Trương khuyên họ đi đường cẩn thận, tránh di chuyển nhiều vào ban đêm.

Lúc đến trường là Tô Vũ Trạch lái xe, nhưng lần này Hứa Dịch thay anh cầm lái.

Tô Vũ Trạch có vẻ khá mệt, liên tục gà gật. Đêm qua anh bị mất ngủ mà không rõ lý do, khiến cả ngày hôm nay tinh thần không được tốt. Lúc ở trường còn cố gắng gượng, nhưng lên xe rồi, cơn buồn ngủ ập đến không ngừng.

Thấy anh như vậy, Hứa Dịch khuyên:

“Chúng ta còn một lúc nữa mới đến nơi. Hay là anh ngủ một lát đi.”

Rồi cậu liếc nhìn ghế sau:

“Nếu muốn ngủ, ra ghế sau có chăn đấy. Bây giờ đang mùa đông, ngủ không đắp gì dễ bị cảm lạnh.”

Tô Vũ Trạch lắc đầu:

“Không cần đâu. Tôi ở đây nói chuyện với cậu. Cậu chưa buồn ngủ lắm, nhưng nếu tôi ngủ rồi, cậu cũng sẽ buồn ngủ mất.”

“Đúng là có lý,“ Hứa Dịch nhìn đồng hồ, rồi nói: “Nhưng giờ mới tám giờ tối, còn chưa đến giờ buồn ngủ.”

Tô Vũ Trạch bật cười, nhận ra mình đã quá mệt: “Chắc tại tôi mệt quá, cứ tưởng giờ cũng phải tầm mười giờ hơn rồi. Hôm qua mất ngủ, nên giờ buồn ngủ quá. Cả đêm qua chắc chỉ ngủ được ba, bốn tiếng.”

“Mất ngủ? Có chuyện gì khiến anh trăn trở à?”

“Cũng không hẳn, chỉ là tối qua trước khi ngủ có đọc một bài viết, đọc xong cảm xúc hơi dâng trào, mãi không ngủ được.”

Tối qua, trước khi đi ngủ, Tô Vũ Trạch lướt Weibo và vô tình đọc được một bài tiểu thuyết. Văn phong rất hay, anh đọc liền một mạch không dừng lại được. Nhưng vấn đề không nằm ở nội dung, mà ở chỗ khi đọc đến cuối, anh mới phát hiện đây là một truyện đồng nhân văn.

Lúc đó, anh còn không hiểu “đồng nhân văn” nghĩa là gì, phải tra Google mới hiểu ra. Điều khiến anh sốc hơn nữa, là nguyên mẫu trong truyện lại chính là... anh và Hứa Dịch.

Kể từ khi nhận ra điều này, trong đầu anh không ngừng hiện lên khuôn mặt của cả hai, theo bối cảnh trong truyện.

Trong không khí kỳ quái ấy, Tô Vũ Trạch thành công mất ngủ. Dù có chợp mắt được vài tiếng, nhưng trong mơ, Hứa Dịch vẫn xuất hiện.

Dù không nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng anh có cảm giác nó chẳng phải thứ gì bình thường.

Đây đúng là một bài học nhớ đời: lướt mạng có thể gặp rủi ro bất cứ lúc nào, đôi khi lại mở ra những thứ khó lường.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ Trạch lại nhớ tới bài tiểu thuyết kia, đầu óc anh bỗng chốc quay cuồng.

Tất nhiên, chuyện này chắc chắn không thể nói với Hứa Dịch.

“À, không có gì, chỉ là một giấc mơ không quan trọng thôi.” Anh đánh trống lảng, rồi nói tiếp: “Nói mới nhớ, tôi vừa nghĩ đến một việc. Cậu còn nhớ lần chúng ta quay chương trình thực tế và gặp đội làm tranh vẽ sơn mài vàng không?”

“Hôm nay khi nhìn bọn trẻ vẽ, tôi nghĩ có thể đó là cơ hội hợp tác. Vừa giúp trẻ có sân chơi, vừa tạo nền tảng mới cho chúng.”

Hứa Dịch vốn không nghĩ xa đến thế, nhưng nghe Tô Vũ Trạch nói, cậu cũng thấy đây là một ý tưởng khả thi.

“anh nói cũng đúng. Nếu làm tốt, đây sẽ là một dự án rất ý nghĩa.”