Hôm sau khi đến phim trường, Tô Vũ Trạch mới biết diễn viên cứu nguy là một người quen cũ. Nhìn thấy Kiều Tư Tư ngồi đó, cười rạng rỡ, anh bỗng không biết phải nói gì. Họ từng hợp tác trong một bộ phim, quá trình làm việc rất vui vẻ, và sau đó trở thành bạn bè trong ngành. Kiều Tư Tư là người có tính cách rất hòa đồng, nhưng anh không ngờ cô lại nhận lời đến cứu nguy lần này. “Đã lâu không gặp.” Anh chủ động chào cô. “Thấy tôi có bất ngờ không?” “Bất ngờ thì không, nhưng hơi ngạc nhiên.” “Vậy thì chính là ngạc nhiên đầy bất ngờ.” Vì là bạn cũ, hai người được sắp xếp chung một phòng hóa trang. Trong lúc hóa trang, Kiều Tư Tư kể lại nguyên nhân sự việc: “Tối qua, tôi nhận được điện thoại nói cần gấp một nữ diễn viên để cứu nguy. Đúng lúc mấy ngày nay ở nhà chán đến mức mọc rêu, lại nghe đạo diễn nói bạn diễn nam là anh, thế là tôi lập tức chạy tới.” Tô Vũ Trạch biết rằng từ sau khi kết hôn, cô rất ít nhận phim, chỉ đồng ý tham gia những kịch bản cô thật sự yêu thích, vì vậy thường có thời gian trống khá dài. Anh không ngờ cô cũng quen biết đạo diễn của bộ phim này. Quả thật, làng giải trí là một vòng tròn, đi một hồi rồi ai cũng quen biết nhau. “Vậy có phải nguyên nhân chính là vì bạn diễn là tôi không?” Anh đùa. “Không hẳn đâu, chủ yếu là đạo diễn nói vai diễn này phải tìm một nữ diễn viên thật xinh đẹp. Mà tôi nghĩ, trong cả làng giải trí, tôi chính là nữ nghệ sĩ xinh đẹp nhất. Vai này nếu không phải tôi thì còn ai nữa?” Kiều Tư Tư có tính cách sôi nổi, không mấy chốc đã hòa nhập với đoàn làm phim, tạo nên một không khí vui vẻ hoàn toàn trái ngược với mấy ngày trước. Sau khi hóa trang, họ bắt đầu quay phim. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi như mong đợi. Dù tiến độ trước đó đã bị chậm lại hai ngày, nhưng với tình hình hiện tại, việc hoàn thành đúng hạn dường như vẫn có thể thực hiện được. Vai diễn của Kiều Tư Tư tại phim trường này chỉ có vài cảnh. Những cảnh quay còn lại sẽ xuất hiện ở đoạn cuối phim. Trong lúc nghỉ giữa giờ, đạo diễn còn đích thân đến cảm ơn cô. Kiều Tư Tư chỉ cười nói rằng đây chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Cô còn đùa: “Lần sau nếu có vai gì là 'bạch nguyệt quang' của Tô Vũ Trạch, nhất định phải dành cho tôi nhé!” Câu nói của cô khiến mọi người trong đoàn nhớ lại rằng trong một bộ phim trước, cô cũng từng đóng vai người thầm yêu nhân vật của Tô Vũ Trạch. Đúng là trùng hợp. Đạo diễn nghe vậy liền vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, lần sau nếu có vai bạch nguyệt quang của Vũ Trạch, tôi nhất định gọi cô.” Đến buổi chiều, Hứa Dịch vẫn là người quay xong sớm hơn. Khi cậu đến phim trường của Tô Vũ Trạch và thấy Kiều Tư Tư, cậu không khỏi giật mình. Kiều Tư Tư lập tức chào hỏi một cách tự nhiên: “Lâu ngày không gặp, cậu không nhận ra tôi à?” Hứa Dịch thoáng bối rối, không chắc liệu nên thừa nhận hai người quen nhau không. Nghe cô nói vậy, cậu liền thoải mái chào lại: “chị Tư Tư .” Tô Vũ Trạch ngạc nhiên khi biết hai người họ quen biết, nhưng nghĩ đến việc tất cả đều trong một ngành, anh cũng không thấy quá bất ngờ. “Hóa ra hai người cũng quen nhau.” Kiều Tư Tư nhìn Hứa Dịch với ánh mắt đầy ẩn ý: “Chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi.” Làm sao mà không lâu được? Không chỉ làng giải trí nhỏ bé, mà thành phố này cũng chẳng lớn. Chỉ cần quanh quẩn là lại gặp những mối quan hệ kỳ lạ. Kiều Tư Tư và Hứa Dịch là bạn cũ. Nhưng Hứa Dịch không ngờ sẽ gặp lại cô ở đây. Cậu lo cô nói ra điều gì không nên nói, nên vội vàng chuyển đề tài: “Trước đây từng hợp tác, nhưng chuyện đó cũng lâu rồi.” Tô Vũ Trạch không nhớ hai người từng hợp tác trong dự án nào, nhưng cũng không thắc mắc thêm. Trong ngành này, ai mà chẳng từng tham gia những dự án trước khi nổi tiếng? Tô Vũ Trạch không thể biết hết những chuyện này. Anh chỉ vội vàng nói một tiếng, rồi gấp gáp chạy đi vì cần vào nhà vệ sinh. Khi anh vừa rời đi, Kiều Tư Tư lập tức quay sang nhìn Hứa Dịch với ánh mắt đầy ẩn ý: “Nhìn cậu kìa, căng thẳng như thế, cứ sợ tôi làm lộ chuyện của cậu. Chị là người không chuyên nghiệp thế sao?” Hứa Dịch thở dài bất lực: “không phải. Chị diễn xuất rất xuất sắc.” “Dù nghe có hơi miễn cưỡng, nhưng chị thích nghe mấy lời này.” “Yên tâm đi, chị biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói.” Kiều Tư Tư vỗ vai cậu: “Hôm nay chị đến đây, chỉ là muốn xem cậu công khai 'tán tỉnh' như thế nào thôi.” Hứa Dịch càng thêm bất lực: “Chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, có cần lan truyền từ người này sang người khác không?” “Nhỏ gì mà nhỏ? Mấy năm nay chuyện này lan truyền khắp nơi rồi đấy. Chị là người cuối cùng mới biết.” “Nếu biết sớm cậu thích Tô Vũ Trạch, hồi chị hợp tác với cậu ấy, đã sớm làm bà mối cho hai người rồi.” Hứa Dịch chỉ muốn may miệng cô lại: “Chị, tường có tai đấy. Chị nói chuyện chú ý chút được không?” “Yên tâm, yên tâm, chị có chừng mực mà.” Hứa Dịch không khỏi cảm thán trong lòng: Chị có lẽ là người ít chừng mực nhất mà tôi biết. Người phụ nữ này để lại cuộc sống hạnh phúc viên mãn sau hôn nhân của mình, chạy đến đây quay phim, thật khiến cậu không hiểu nổi. “Chị chỉ quay hai ngày, liệu anh Triệu có bất ngờ đến thăm không?” “Về lý thuyết thì không.” Kiều Tư Tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Trừ khi anh ấy cũng muốn hóng chuyện.” Kiều Tư Tư nhắc đến chồng mình, vị Triệu tổng nổi danh. Trong giới, anh nổi tiếng là người yêu thích đến thăm phim trường của vợ. Chỉ cần cô ở đâu, anh sẽ theo đến đó. Hứa Dịch sợ rằng nếu điều này xảy ra, đoàn làm phim sẽ trở thành điểm đến du lịch đông người, tất cả sẽ tụ tập để hóng chuyện về cậu. “Chị nói xem, hóng chuyện cũng có thể lây sao?” “Chị nghĩ là có. Hồi trước Triệu tổng nhà chị không hề thích tám chuyện. Kết hôn xong, anh ấy lại trở nên giống chị, mê tám chuyện không kém.” Hứa Dịch cạn lời: “Chị nhớ nhắn anh ấy kiềm chế sự tò mò của mình một chút. Đừng đến đây nữa, được không?” “Yên tâm đi, ngoài anh ấy ra, không ai đến nữa đâu.” “Trừ khi anh hai của cậu cũng muốn tới.” “Chị yên tâm, anh hai em tuyệt đối không tới đâu.” “Chuyện đó chưa chắc. Chị nghe nói anh hai cậu, Hứa Du Du, đã âm thầm giúp đỡ hai người nhiều rồi. Người nhà cậu tuy không nói ra, nhưng thực ra rất quan tâm đến tiến triển của hai người.” “Đợi khi chị quay xong ở đoàn phim này, chị sẽ đi thăm mẹ cậu, kể cho bà nghe chuyện bên này thật rõ ràng.” Hứa Dịch sợ hãi thật sự: “Thôi chị ơi, chị lo việc của mình thôi. Mấy chuyện nhỏ này không cần chị bận tâm đâu.”