Tô Vũ Trạch không từ chối lời mời. Tuy nhiên, vì mặc khá dày và không tiện cầm bút, anh liền cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo len màu xanh da trời bên trong, với hình một bông hướng dương lớn trước ngực.

Hứa Dịch tiện tay nhận lấy áo khoác của anh. Anh bước vài bước tới giữa nhóm trẻ.

Những chiếc ghế ở đây đều nhỏ, dành cho trẻ em, nên Tô Vũ Trạch dứt khoát ngồi bệt xuống sàn.

Đứa trẻ trước mặt Tô Vũ Trạch có tính cách rất hòa đồng, thấy anh đến còn nhường chỗ cho anh.

Không biết cô giáo vừa làm động tác tay gì với đứa trẻ, nhưng ngay lập tức, cậu bé đưa cây bút vẽ của mình cho Tô Vũ Trạch.

Nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ của cậu bé, anh hơi bối rối chưa hiểu ý.

Cô giáo liền giải thích:

“Cậu ấy muốn anh góp ý cho bức tranh của cậu ấy.”

Tranh của trẻ em thường rất hồn nhiên và đầy sáng tạo. Anh không muốn thay đổi bất cứ điều gì trong tác phẩm của cậu bé, vì sự chân thật của trẻ thơ thường không phù hợp với thế giới nghiêm khắc của người lớn.

Anh nhận lấy cây bút, lấy một tờ giấy trắng, rồi tỉ mỉ vẽ một bông hướng dương giống như trên áo len của mình.

Khi vẽ xong, cậu bé nhìn anh mỉm cười, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Hiểu rằng cậu bé đang khen mình, anh cũng cười đáp lại và giơ ngón tay cái.

Thấy Tô Vũ Trạch vẽ đẹp, các em nhỏ khác nhanh chóng bu quanh anh.

Buổi chiều hôm đó, Tô Vũ Trạch bị vây quanh bởi một nhóm trẻ. Anh vẽ tặng mỗi em một bức tranh đơn giản, dựa theo yêu cầu của các em, và thậm chí giúp hoàn thiện một số bức vẽ dang dở.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng những kỹ năng vẽ học từ trước đây lại được dùng trong một tình huống như thế này. Suốt cả buổi chiều, anh luôn nở nụ cười.

Trong lớp học này, không ai nhận ra anh là một ngôi sao lớn. Anh chỉ đơn giản là một người lớn cùng vẽ với trẻ em. Thậm chí, đến cuối giờ, anh còn tháo khẩu trang ra vì cảm thấy không cần thiết phải giấu mặt.

Thời gian bên trẻ em trôi qua rất nhanh. Khi đến giờ ăn, các em rời lớp với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Một số em lớn hơn, biết viết chữ, đã viết lên giấy câu hỏi:

“Anh có quay lại không?”

Tô Vũ Trạch gật đầu, và dưới dòng chữ ngây ngô ấy, anh viết lời hứa đầy trịnh trọng:

“Anh nhất định sẽ quay lại.”

Đó là một lời hứa không lời giữa Tô Vũ Trạch và các em nhỏ. Buổi chiều hôm đó, anh như được trở lại thời thơ ấu của mình, tận hưởng những giây phút thuần khiết, không bị những phức tạp của thế giới người lớn làm phiền.

Sau khi các em được cô giáo dẫn đi ăn, người phụ nữ mà Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch gặp lúc đầu bước vào lớp.

“Chào anh, tôi là hiệu trưởng của trường này, họ Trình.”

Hiệu trưởng Trình đưa tay ra, Tô Vũ Trạch bắt tay lịch sự:

“Chào cô, cô Trình.”

“Nếu không phải cô giáo Tiểu Trương nói, tôi cũng không nhận ra anh là Tô Vũ Trạch.”

Có vẻ như cô Trình không quan tâm nhiều đến giới giải trí, nhưng anh không cảm thấy bị xúc phạm bởi điều đó.

“Không sao, chúng tôi cũng chỉ tình cờ ghé qua đây.”

“Tôi là người thẳng thắn, hy vọng anh không phiền.”

“Ngôi trường này là vậy. Những đứa trẻ tuy có khuyết tật cơ thể, nhưng tâm hồn chúng rất thuần khiết và trong sáng.”

“Những năm qua, tôi luôn cố gắng bảo vệ các em khỏi những xáo trộn từ thế giới bên ngoài.”

“Vì vậy, nếu hai anh muốn đến...”

“Có lẽ nơi này không hoàn toàn phù hợp.”

Hiệu trưởng Trình dù nói chuyện rất trực tiếp nhưng vẫn khéo léo không nói trắng ra.

Ý của cô rõ ràng là trường không hoan nghênh những người nổi tiếng chỉ đến để làm hình ảnh.

Hiện nay, đúng là có rất nhiều ngôi sao chỉ đến những nơi như thế để chụp ảnh, dựng hình ảnh mà không thực sự giúp ích. Ngược lại, những địa điểm đó thường xuyên bị quấy rầy sau khi trở thành tâm điểm.

Hiệu trưởng Trình không muốn điều này xảy ra tại ngôi trường của mình, nên lần này bà mong có thể khéo léo từ chối sự hiện diện của vị khách nổi tiếng này.

Bà cũng đã tìm hiểu và biết rằng Tô Vũ Trạch là một người có vị trí quan trọng trong làng giải trí.

Thoạt nhìn, anh không giống kiểu người cần tìm kiếm sự chú ý, nhưng xã hội ngày nay phức tạp, ai mà biết được.

Tô Vũ Trạch hiểu rằng bà đã hiểu lầm mình. Anh còn chưa kịp giải thích thì Hứa Dịch đã lên tiếng trước:

“Thưa cô, cô hiểu lầm rồi. Hôm nay bọn cháu thực sự chỉ tình cờ đi ngang qua đây, hoàn toàn không có ý đồ gì xấu.”

“Kể cả những việc chúng cháu đã làm chiều nay, cũng chắc chắn sẽ không chụp ảnh hay đăng lên mạng xã hội. Cô có thể hoàn toàn yên tâm.”

Nghe lời đảm bảo này, hiệu trưởng Trình có chút áy náy:

“Thật sự rất xin lỗi, chủ yếu là vì trước đây chúng tôi từng gặp chuyện tương tự. Tôi chỉ muốn yên tâm làm giáo dục tại nơi này, còn những chuyện khác thì không hề muốn nghĩ đến.”

Hứa Dịch nhận thấy bà là một người hết lòng vì sự nghiệp giáo dục. cậu cũng rất ngưỡng mộ những người như vậy, vì trong một xã hội đầy xô bồ hiện nay, số người thực sự tận tâm với công việc đã trở nên hiếm hoi.

“Không sao đâu, dù thời gian ở bên các em ngắn ngủi, nhưng cháu thực sự rất quý mến các em.”

“Chỉ cần hai cậu có thời gian, trường chúng tôi rất hoan nghênh các cậu quay lại.” Hiệu trưởng Trình, sau khi quan sát từ bên ngoài, cảm nhận rằng hai người đã thực sự dành trọn tâm huyết để giao lưu cùng các em nhỏ.

“Cháu cũng đã hứa với các em, chỉ cần có thời gian, cháu nhất định sẽ quay lại thăm chúng.”

Suy nghĩ một lúc, cậu lấy một tờ giấy từ trên bàn:

“Đây là số của quản lý cháu. Nếu sau này trường gặp khó khăn nào cần hỗ trợ, chỉ cần cô liên lạc, cháu sẽ cố gắng hết sức.”

cậu nhận ra điều kiện kinh tế của trường không tốt, nhưng không tiện nói thẳng. Vì vậy, cậu khéo léo để lại số liên lạc của mình.

Hiệu trưởng Trình nhận lấy tờ giấy, xúc động nói:

“Cảm ơn, cảm ơn. Chỉ cần anh có tấm lòng như vậy, chúng tôi đã rất vui rồi.”

Thời gian cũng đã muộn, từ trường quay về phim trường cần một khoảng thời gian. Sau vài câu khách sáo, họ rời khỏi ngôi trường đặc biệt này.

Không ai nghĩ rằng một buổi chiều bình thường lại mang đến một trải nghiệm đặc biệt như vậy.

Hứa Dịch cảm thấy hình ảnh Tô Vũ Trạch giữa các em nhỏ thật sự rất mềm mại và chân thành. Dường như dù đã qua bao nhiêu năm, tâm hồn anh vẫn giữ được sự ngây thơ của tuổi thơ.

Anh vẫn đang dịu dàng yêu thương thế giới này, bất kể thế giới đã đối xử với anh ra sao.