Ngoại trừ Hứa Dịch, không ai trong đoàn làm phim nhận ra rằng anh đã bị thương. Hôm sau, lịch quay vẫn diễn ra như bình thường, và công việc khá suôn sẻ. Tuy nhiên, đến tối khi trở về khách sạn, trong lúc Hứa Dịch giúp anh bôi thuốc, cậu phát hiện vết thương hôm qua của anh đã trở nên nghiêm trọng hơn. Không phải do thuốc không hiệu quả, mà vì thời gian nghỉ ngơi không đủ. Những vết thương vốn đang dần lành nay lại chồng thêm lớp mới, vết thương mới đè lên vết thương cũ, trông tình trạng còn nặng nề hơn. Có lẽ vì sợ làm Hứa Dịch lo lắng, anh không còn kêu đau như hôm trước nữa. Thay vào đó, anh còn trấn an cậu: “Không sao đâu. Tuy nhìn thì có vẻ ghê, nhưng thật ra không đau lắm.” Hứa Dịch im lặng, nhưng cậu hiểu rõ anh chỉ đang cố an ủi mình. Dẫu vậy, dù cậu có nói gì đi nữa, cũng chẳng thể thay anh chịu đựng nỗi đau này. Không ai có thể thực sự thay thế người khác làm bất cứ điều gì. Điều duy nhất một người có thể làm là âm thầm ở bên cạnh, chia sẻ phần nào gánh nặng. Ngoài ra, những gì có thể làm thực sự rất ít. May mắn là sau đó, các cảnh quay cần treo dây cáp giảm đi đáng kể, khiến Hứa Dịch nhẹ nhõm phần nào. Hôm nay, trong đoàn làm phim xảy ra một sự việc đặc biệt. Phân đoạn hôm nay kể về nhân vật thanh mai trúc mã của anh đột ngột trở về nước. Nhân vật nữ này có mối quan hệ tình cảm phức tạp với nam chính. Việc cô quay về nước phần nào cũng liên quan đến tình cảm dành cho nam chính. Tuy nhiên, cô không bộc lộ tình cảm ra ngoài, khiến mối quan hệ của nam chính bước sang một giai đoạn mới. Nhân vật này không có quá nhiều cảnh quay, nhưng vì tính cách và hình tượng nổi bật, nên khi tuyển vai trước đây đã thu hút khá nhiều nữ diễn viên. Ban đầu, đạo diễn chọn một nữ diễn viên từng đảm nhận nhiều vai phụ. Lý do chính là ngoại hình và khí chất của cô rất phù hợp với nhân vật này. Thêm vào đó, sau khi xem qua những màn trình diễn trước đây của cô, đạo diễn cảm thấy lối diễn của cô tinh tế, rất hợp với vai diễn. Tuy nhiên, mọi việc không phải lúc nào cũng như ý. Trước khi quay, vai này lại bị thay bằng một diễn viên mới. Dựa vào biểu hiện của đạo diễn, có thể thấy ông không hài lòng với sự thay đổi này. Nhưng trên đời, có những chuyện không thể tránh khỏi, lý do cụ thể cũng không tiện tiết lộ. Nếu các cảnh quay hôm nay diễn ra suôn sẻ, có lẽ đạo diễn sẽ thay đổi cái nhìn với nữ diễn viên mới này. Thế nhưng không ngờ, sự hợp tác đã gặp rắc rối ngay từ đầu. Hôm nay là ngày đầu tiên nữ diễn viên này gia nhập đoàn làm phim, và cô đã đến muộn tận ba tiếng. Theo lịch, cảnh quay bắt đầu lúc 9 giờ sáng. Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch đều đã hóa trang xong, nhưng cô vẫn chưa xuất hiện. Nhân viên liên tục liên lạc với quản lý của cô, nhưng điện thoại không ai bắt máy. Mãi đến khoảng 10 giờ rưỡi, đoàn phim mới nhận được tin báo rằng phía bên kia có chút vấn đề, có thể sẽ đến muộn. Lý do cụ thể không được nói rõ qua điện thoại, và đoàn phải chờ thêm ba tiếng nữa. Trong lúc chờ đợi, đạo diễn đã không giấu được sự khó chịu. Hành vi như vậy không chỉ thiếu trách nhiệm mà còn thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp. Khi đạo diễn sắp mất hết kiên nhẫn, nữ diễn viên cuối cùng cũng xuất hiện. Cô trang điểm vô cùng kỹ lưỡng, bước xuống xe với dáng vẻ thong thả, mang theo bốn trợ lý – nhiều hơn cả Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch cộng lại. Ít nhất, màn xuất hiện của cô rất hoành tráng, thể hiện rõ sự phô trương. Tuy nhiên, cách cô bước xuống xe với thái độ hờ hững, có phần kiêu ngạo, lại khiến mọi người cảm thấy không mấy thiện cảm. Cô ta hoàn toàn không liếc nhìn những diễn viên khác xung quanh, mà trực tiếp bước tới chỗ đạo diễn, tháo kính râm xuống. Giọng điệu của cô không hề mang chút thành ý xin lỗi: “Thật ngại quá, đường hơi tắc nên tôi đến muộn một chút. Chắc ông không phiền chứ?” Sắc mặt đạo diễn lúc này đen như than trong lò. Nếu hôm nay cô ta thực sự có chuyện khẩn cấp, đoàn làm phim không phải không thông cảm. Dẫu sao, trong cuộc sống, ai mà không gặp những sự cố bất ngờ. Nhưng nhìn thái độ của cô ta lúc này, hoàn toàn không giống như vừa trải qua chuyện gì khẩn cấp. Thêm vào đó, cách cư xử của cô ta khiến sự kiên nhẫn của đạo diễn gần như cạn kiệt. Ông liếc xuống sổ ghi chép trong tay: “Cô là Lý Tư Mộng phải không?” “Cô kẹt xe tới tận ba tiếng đồng hồ? Chắc là từ Vành đai 1 đến Vành đai 5 luôn nhỉ?” Câu nói này thực sự rất thẳng thắn và không khách sáo, bởi lẽ khu vực quanh phim trường này khá vắng vẻ, hoàn toàn không có chuyện tắc đường nghiêm trọng như vậy. Tuy nhiên, Lý Tư Mộng dường như không hiểu ý mỉa mai trong lời đạo diễn, vẫn tỏ ra khá thờ ơ: “Chỉ là muộn một chút thôi, ông cũng không cần phải giận dữ thế chứ?” Đạo diễn cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn đầy nghiêm khắc: “Tôi nghĩ rằng làm việc trong đoàn phim, điều quan trọng nhất là phải có ý thức về thời gian. Điều này không chỉ thể hiện sự tôn trọng với công việc, mà còn là sự tôn trọng đối với các thành viên khác trong đoàn. Hiện tại, mọi người đều đang chờ mỗi mình cô, và vì cô mà có thể chúng tôi phải làm thêm giờ. Còn cô thì lại tỏ ra hoàn toàn không bận tâm.” Phó đạo diễn nhìn tình hình sắp bùng nổ, liền vội vàng can thiệp: “Thôi được rồi, người cũng đã đến, đừng tranh cãi nữa. Mau bắt đầu quay thôi.” Đạo diễn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian tranh cãi, chỉ phất tay, nói một câu: “Hóa trang đi!” Bị nói mấy câu như vậy, Lý Tư Mộng tỏ ra rất không hài lòng, tức tối bước vào phòng hóa trang. Tuy tạo hình của cô ta không hề phức tạp, nhưng lại mất hơn một tiếng đồng hồ mới xong. Tô Vũ Trạch ban đầu vẫn ngồi chờ tại trường quay, nhưng vì quá mệt nên quay lại xe nghỉ ngơi. Khi cảm thấy sắp đến giờ quay, Kiến Quốc bước lên xe gọi anh: “Anh, chắc sắp quay rồi, anh chuẩn bị xuống trường quay đi.” Kiến Quốc suy nghĩ một lát, liền nhắc nhở anh trước: “em thấy cô diễn viên đóng cùng anh hình như tính khí không tốt lắm. Anh đừng tức giận với cô ta, không thì lại bị đồn là anh làm cao.” Tô Vũ Trạch không có mặt ngoài đó, nên không biết chuyện cãi vã vừa rồi, liền hỏi: “Tính khí tệ đến mức nào?” “em cũng không rõ, nhưng vừa nãy cô ta suýt cãi nhau với đạo diễn.” “em biết anh có cách diễn xuất và thói quen riêng, mà em nghĩ anh và cô ta chắc khó phối hợp được. Nhưng cứ nhịn chút đi, nghe nói cô ta là họ hàng của nhà đầu tư, kiểu dạng quan hệ quen biết ấy.” “Anh xem, đến đạo diễn còn không làm gì được cô ta, nên anh cũng đừng chấp nhặt làm gì.” Nghe xong, Tô Vũ Trạch vỗ nhẹ vai Kiến Quốc, cười nói: “Không sao đâu, mấy năm nay anh đã học được cách giữ bình tĩnh rồi.” Làm việc trong ngành này lâu năm, đúng là sẽ khiến con người ta bào mòn đi những góc cạnh, trở nên mềm mỏng hơn. Dù tính cách Tô Vũ Trạch vốn sắc bén đến đâu, thực tế vẫn dạy anh cách đối nhân xử thế. Anh hiểu rất rõ điều này trong lòng, dù không mấy đồng tình, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng thực tế đang dần thay đổi con người mình.