Hứa Dịch vội vã đưa tay đỡ lấy anh, cảm nhận rõ ràng rằng tình trạng của anh hiện giờ rất tệ. “thầy Tô, chúng ta có nên đến bệnh viện không?” Anh nhẹ nhàng xua tay: “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, mình về khách sạn thôi.” Hứa Dịch dìu anh trở về phòng khách sạn, sau đó xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không cần đến bệnh viện sao?” Anh gật đầu: “Ừm, nếu cần cậu giúp gì, tôi sẽ nhắn tin.” Anh đã nói vậy, Hứa Dịch cũng chỉ đành rời khỏi phòng. Sau khi đóng cửa, anh cởi chiếc quần bên ngoài ra. Thực ra, trong lúc quay cảnh cuối cùng, anh đã cảm nhận được cơn đau nóng rát ở chân. Lúc thay đồ tại phim trường, anh đã phát hiện chân mình bị trầy, nhưng giờ nhìn kỹ lại sau khi cởi quần, tình trạng còn tệ hơn nhiều. Một vài chỗ da đã bị mài đến rách, thậm chí trơ ra lớp thịt đỏ au, nhìn vào thật sự có chút đáng sợ. Anh không nhịn được hít một hơi lạnh. Vốn là người cực kỳ sợ đau, tình trạng này khiến anh không khỏi lo lắng. Tình trạng này chắc chắn cần phải bôi thuốc. Đứng trước gương xoay người kiểm tra, anh phát hiện không chỉ phía trước mà phía sau cũng bị thương. Có vẻ như không thể tự xử lý được, anh đành nhắn tin cho Hứa Dịch để nhờ giúp đỡ. Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy hai phút, chuông cửa đã vang lên. Bước đi lúc này thật sự không dễ chịu chút nào, anh cảm thấy mình trông chẳng khác gì một chú vịt con khi vòng chân lê bước ra mở cửa. Cảnh tượng trước mắt có chút kỳ lạ: Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng ở hành lang khách sạn, trong khi người mở cửa lại chỉ mặc một chiếc áo thun, để lộ hai chân trần. Anh thoáng cảm thấy ngượng ngùng, cũng không tiện đi lại bằng dáng vịt con ban nãy nữa. Anh nhấc một chân lên, nhảy lò cò về giường. Sau đó, anh vội giải thích: “Không phải tôi không muốn mặc quần, chỉ là đau quá thôi.” Chiếc áo thun trên người anh khá rộng, che xuống đến tận đùi, nên Hứa Dịch chưa nhận ra thương tích. Nghe vậy, ánh mắt Hứa Dịch vô thức liếc xuống chân anh. Anh chẳng thấy có gì bất ổn khi hai người đàn ông giúp đỡ nhau kiểu này. Nếu là ở nhà tắm công cộng, chẳng phải mọi người còn trần trụi trước mặt nhau sao? Anh kéo áo thun lên, để lộ cả đôi chân. “Có lẽ là do hôm nay phải ngồi trên yên lâu quá, hoặc là tôi không dùng lực đúng cách, kết quả là cả hai chân đều bị trầy hết.” “Tôi nghĩ mình tự bôi thuốc không tiện, nên chỉ còn cách nhờ cậu qua giúp.” Hứa Dịch cảm thấy trái tim mình bỗng thắt lại. Đây là một đôi chân thon dài hoàn hảo, có thể xem là kiệt tác của tạo hóa. Nhưng bây giờ, trên đôi chân ấy lại xuất hiện những vết thương không hoàn mỹ. Có chỗ chỉ hơi đỏ lên, nhưng có chỗ đã lộ ra lớp thịt hồng nhạt. Anh là người sợ đau đến mức không dám tiêm, vậy mà không biết bằng cách nào anh có thể chịu đựng được, ngồi quay phim suốt gần một tiếng trong tình trạng này. Khi nói thoại, anh vẫn tỏ ra bình thản đến mức không ai ở trường quay nhận ra anh đang khó chịu. Hóa ra, giọt mồ hôi lạnh ấy không phải là ảo giác của Hứa Dịch, và vết máu trên quần cũng không phải là do anh vô tình làm bẩn. Nhìn máu thấm ra ngoài quần, Hứa Dịch nhất thời không biết phải nói gì. Cậu đứng đó, ánh mắt phức tạp, thậm chí còn lộ ra vẻ lúng túng. Phải để anh trấn an ngược lại: “Cậu sợ hả?” “Nhìn thì có vẻ đáng sợ thật, nhưng không sao đâu. Đừng lo quá.” “Nếu nói có vấn đề gì, thì chỉ là tôi tự mình bôi thuốc không được thôi.” Nghe vậy, Hứa Dịch mới hoàn hồn. Cậu nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, hỏi: “Thuốc ở đâu?” Anh chỉ tay về phía tủ đầu giường: “Tôi cũng không rõ nên xịt loại thuốc nào. Thuốc mang theo lần này đều ở trong hộp trong tủ đó, cậu tự tìm thử xem?” Hứa Dịch làm theo chỉ dẫn, lục lọi trong tủ đầu giường và tìm thấy một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là đủ loại thuốc cần thiết cho tình huống khẩn cấp. Cậu lục một lúc, lấy ra một lọ thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược và một cuộn băng gạc. “Dùng Vân Nam Bạch Dược này được không?” Hứa Dịch có chút không chắc chắn. “Không sao đâu, cứ xịt bừa đi, không chết người được đâu.” Anh tỏ ra rất thoải mái. Hứa Dịch nhìn vào nhãn thuốc, không thấy hướng dẫn rõ ràng liệu có thể dùng cho vết trầy không. Cậu đương nhiên không thể qua loa khi bôi thuốc cho anh, liền lấy điện thoại chụp ảnh các loại thuốc, gửi cho bác sĩ gia đình. Sau đó, cậu mô tả chi tiết tình trạng hiện tại và hỏi nên dùng loại nào để hồi phục nhanh hơn. “Chờ một chút nhé, tôi có một người bạn là bác sĩ, để tôi hỏi xem nên dùng loại nào.” Phản hồi từ bác sĩ gia đình đến rất nhanh, khuyên dùng loại thuốc mỡ đã đưa trước đó. Đồng thời, ông cũng nói rằng tốt nhất nên kiểm tra kỹ tình trạng vết thương. Nếu nặng, nên đến bệnh viện kiểm tra. Hứa Dịch không tiện chụp ảnh trực tiếp vết thương, chỉ đáp rằng nếu không cải thiện sẽ đến bệnh viện. Sau đó, cậu quay về phòng mình lấy thuốc đã được chỉ định. Anh nhìn thuốc cậu mang về, không nhịn được bật cười: “Thuốc này chữa cái gì mà chỗ nào cũng xài được thế?” “Hay là lại khác với cái lần trước?” Dù sao anh cũng chẳng phân biệt nổi những chai lọ đa dạng này chứa gì. Hứa Dịch mỉm cười, coi như chấp nhận lời trêu: “Là các loại khác nhau đấy. Nếu chỉ một loại mà chữa được hết mọi bệnh thì tôi nên làm thần y, không ở đây nữa.” “Anh nằm xuống đi, tôi bôi thuốc cho. Chắc khoảng hai ngày sẽ đỡ. Nếu vẫn không ổn...” “Thì phải đến bệnh viện.” Anh đã thuộc lòng câu nói này, nhanh nhảu tiếp lời: “Sao dạo gần đây cậu toàn nói câu đó thế?” “Không phải tôi muốn đâu, mà tại thời gian này anh liên tục bị ốm.” “Tôi cũng đâu muốn vậy, nhưng người già như tôi thì sao mà khỏe như mấy cậu trẻ được.” Anh vừa nói vừa nằm xuống giường. “Cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi, mà làm như già lắm không bằng.” “Ba tuổi một khoảng cách thế hệ, chúng ta cách nhau mấy thế hệ rồi.” Hứa Dịch quỳ một chân lên mép giường, cả người cúi xuống phía trên anh. Anh chỉ cảm thấy trên đầu mình xuất hiện một bóng lớn, rồi thấy khuôn mặt của cậu gần ngay trước mắt. Không hiểu sao, anh cảm thấy tình huống này có chút kỳ lạ, liền theo phản xạ quay mặt sang hướng khác. Hứa Dịch không để tâm, tiếp tục nghiêm túc bôi thuốc. Khi thuốc được thoa lên, cảm giác nóng rát lan tỏa khiến anh không kìm được bật ra một tiếng kêu: “Mẹ ơi, đau quá đi mất!”