Cảnh quay này khó ở chỗ sử dụng rất nhiều diễn viên quần chúng. Người đông, hiện trường tự nhiên khó kiểm soát.

Dù trước khi quay, đạo diễn đã dặn dò rất kỹ, nhưng khi bắt đầu, hai lần quay đầu đều bị NG vì lỗi di chuyển của diễn viên quần chúng.

Những sự cố như thế này không thể tránh khỏi, nhất là với một đạo diễn luôn đặt tiêu chuẩn cao như vậy. Vì thế, cả đoàn chỉ có thể quay đi quay lại.

Trong khi mọi người bên dưới diễn hết lần này đến lần khác, Tô Vũ Trạch bị treo lơ lửng giữa không trung, cũng phải chịu đựng từng đợt quay lặp lại.

Dù không phải chạy tới chạy lui bên dưới, nhưng việc bị treo trên không cũng không dễ chịu chút nào.

Thời gian treo lâu khiến máu trong cơ thể anh cảm giác như không lưu thông.

Ban đầu, Tô Vũ Trạch còn thấy chân mình rất khó chịu vì bị dây đai siết chặt.

Nhưng về sau, anh gần như mất cảm giác ở đôi chân.

Cảnh quay này tổng cộng phải làm lại sáu lần. Cộng thêm thời gian chuẩn bị ban đầu, Tô Vũ Trạch đã bị treo trên không hơn năm tiếng đồng hồ.

Khi kết thúc, đạo diễn không khỏi khen ngợi:

“Tô Vũ Trạch đã thể hiện cảm xúc rất tốt, hoàn toàn nhập vai và diễn tả được tâm trạng của nhân vật lúc này.”

Trong lòng, Tô Vũ Trạch nghĩ: “Không cần diễn, tôi đã hoàn toàn cảm nhận được tình cảnh của nhân vật sau năm tiếng treo lơ lửng.”

May mắn là cuối cùng cảnh quay cũng hoàn thành.

Nhân viên từ từ thả dây cáp, khi chân vừa chạm đất, Tô Vũ Trạch cảm thấy đây thật sự là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.

Tuy nhiên, do thời gian treo quá lâu, máu không lưu thông, chân anh lập tức tê dại và không thể đứng vững.

May mà dưới sàn đã lót sẵn tấm đệm, anh liền ngã xuống và nằm dang rộng trên đó.

Trong suốt cảnh quay, Hứa Dịch cứ chạy đi chạy lại, nên giờ cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng khi thấy Tô Vũ Trạch dường như gặp vấn đề, cậu lập tức chạy đến:

“Thầy Tô, anh ổn không?”

Tô Vũ Trạch nằm dang tay chân trên tấm đệm, toàn thân thả lỏng.

Khuôn mặt đầy vết thương giả chưa được tẩy trang, cộng thêm việc nằm trên tấm đệm xanh lục, không hiểu sao lại toát lên một vẻ đẹp bi thương khó tả.

Từ góc độ này nhìn lại, Hứa Dịch trông thật cao lớn. Tô Vũ Trạch bất giác giơ tay che mắt:

“Không sao, chỉ hơi mệt thôi.”

“Quay xong cảnh này, còn một cảnh nữa là xong việc hôm nay.”

Cảnh quay tiếp theo không quá phức tạp, Tô Vũ Trạch chỉ mong nhanh chóng hoàn thành để kết thúc công việc.

Anh thử ngồi dậy nhưng cảm giác chân vẫn chưa thể trụ vững, đành chìa tay về phía Hứa Dịch:

“Kéo tôi lên một chút.”

Ngón tay của Tô Vũ Trạch thon dài, móng tay được cắt gọn gàng. Hứa Dịch thoáng sững sờ rồi mới nắm lấy bàn tay thanh mảnh ấy, nhẹ nhàng kéo anh lên.

Khi kéo, Hứa Dịch nhận ra dường như Tô Vũ Trạch đã gầy đi nhiều. Bình thường không để ý, nhưng giờ cảm giác anh nhẹ hơn rất nhiều, chẳng cần tốn sức.

Tâm trí Hứa Dịch chợt trôi xa, trong khi Tô Vũ Trạch bắt đầu cử động chân mình.

“Bị treo lâu quá, chân hơi tê.”

Hứa Dịch mãi một lúc sau mới kịp phản ứng, hỏi:

“Có cần nói với đạo diễn dời cảnh quay hôm nay sang ngày mai không?”

“Không cần, phiền phức lắm, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Tô Vũ Trạch bắt đầu đi về phía phòng hóa trang để tẩy trang.

Lớp hóa trang này không chỉ phức tạp khi vẽ mà còn rất mất công khi tẩy.

Hứa Dịch cũng cần chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, nên đi theo sau anh.

Nhìn bước đi khập khiễng của Tô Vũ Trạch, Hứa Dịch có chút lo lắng nhưng không lên tiếng.

cậu cảm nhận rằng lúc này, Tô Vũ Trạch không cần người khác đỡ mình.

Thực tế, không chỉ trong ngành của họ mà bất kỳ nghề nghiệp nào cũng đều có những khó khăn không tránh khỏi.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng là con đường bằng phẳng. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng là rất nhiều sự hy sinh.

Họ đã chọn con đường này, nghĩa là phải sẵn sàng đương đầu với những chông gai phía sau những tràng pháo tay và bó hoa tươi thắm.

Chỉ cần trái tim còn giữ được ngọn lửa đam mê, họ sẽ không bao giờ từ bỏ.

Trong phòng hóa trang, thợ trang điểm bắt đầu tẩy lớp hóa trang trên mặt Tô Vũ Trạch.

Hứa Dịch để ý thấy đôi chân anh khẽ run. Dù thời gian treo đã qua, nhưng sự khó chịu vẫn còn dai dẳng.

Dẫu vậy, Tô Vũ Trạch không hé môi nói với bất kỳ ai, kể cả trợ lý của mình.

Tất cả mọi người vẫn tập trung hoàn thành công việc của họ mà không nhận ra sự bất tiện mà anh đang chịu đựng.

Hứa Dịch lo lắng và quan tâm, nhưng không biết cách bày tỏ.

cậu hiểu rằng Tô Vũ Trạch sẽ không muốn làm chậm tiến độ công việc vì lý do cá nhân. Dù có đau đớn, anh cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Chính vì vậy, Hứa Dịch chọn cách im lặng.

Cảnh quay tiếp theo khá đơn giản, tập trung vào lời thoại - điểm mạnh của Tô Vũ Trạch.

Hầu hết các cảnh đều chỉ cần quay một lần là đạt.

Ngồi trên phim trường, gương mặt Tô Vũ Trạch toát lên sự điềm tĩnh.

Anh hoàn thành trọn vẹn lời thoại, cho đến khi đạo diễn hô “Cắt!”

Hứa Dịch nhìn thấy một giọt mồ hôi lạnh lăn trên má anh.

Đứng gần Tô Vũ Trạch, anh cảm nhận được anh vừa thả lỏng người và tựa nhẹ vào mình.

“Có phải tôi già rồi không? Sao bây giờ thể lực lại kém thế này?”

Tô Vũ Trạch tự cười mình, nhưng chưa kịp nói thêm thì một diễn viên khác ở phía sau bất ngờ lên tiếng:

“Thầy Tô, hình như trên quần thầy có máu.”

Tô Vũ Trạch hôm nay mặc một chiếc quần trắng, bất cứ thứ gì dính vào đều rất dễ nhận ra.

Cả đoàn phim thoáng chốc đều ngạc nhiên, không biết vết đỏ trên quần anh là do đâu.

Tô Vũ Trạch quay lại nhìn, thấy trên quần có dính chất lỏng màu đỏ.

Phản ứng đầu tiên của anh không phải lo lắng mà là quay sang hỏi đạo diễn:

“Có cần quay lại không?”

Đạo diễn bị bất ngờ, hỏi lại:

“Thầy chắc chắn mình không sao chứ?”

“Chắc là không sao. Có thể vừa nãy vô tình quệt phải chỗ nào. Dù sao quần trắng dễ bẩn mà.”

“Nếu cần quay lại, tôi sẵn sàng.”

Câu nói của anh khiến cả đoàn phim thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn kiểm tra lại màn hình, xác nhận không có cảnh nào bị ảnh hưởng bởi vết bẩn. Ông nói lớn:

“Hôm nay quay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi đi!”

Nghe câu này, Hứa Dịch cảm nhận được Tô Vũ Trạch dựa vào mình khẽ thả lỏng người, như thể đã trút được gánh nặng.