Nhân viên đoàn phim dường như rất đúng giờ, vừa khi Tô Vũ Trạch hóa trang xong, họ đã đến hỏi: “Thợ hóa trang xong chưa? Hiện trường đã sẵn sàng, nếu xong rồi chúng ta có thể ra chuẩn bị quay.” “Xong rồi.” “Vậy thầy Tô, chúng ta ra ngoài quay thôi.” Tô Vũ Trạch với khuôn mặt đầy vết thương bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi nhân viên vừa đến gọi mình: “Hứa Dịch bây giờ đang ở đâu?” “Thầy Hứa sao? Chắc anh ấy vẫn đang ở hiện trường. Cảnh quay của anh ấy vừa vào giai đoạn cuối. Nếu chúng ta ra đó, có lẽ vừa kịp lúc anh ấy kết thúc.” “Cảnh tiếp theo cũng có anh ấy, nên thầy chắc chắn sẽ gặp anh ấy ở đó.” “Vậy chúng ta đi vòng ra sau đi, tôi muốn hù anh ấy một phen.” Tô Vũ Trạch nảy ra ý định bất ngờ, muốn dọa Hứa Dịch một chút. Dù cả hai đều đã đọc kịch bản, nhưng hiệu quả hóa trang vẫn rất ấn tượng. Tô Vũ Trạch còn tự thấy giật mình, nên nghĩ Hứa Dịch chắc chắn cũng sẽ có phản ứng tương tự. Anh đi vòng từ phía sau, từ xa đã thấy Hứa Dịch vừa quay xong cảnh của mình. Tô Vũ Trạch vỗ nhẹ vào vai Hứa Dịch từ phía sau, Hứa Dịch phản xạ quay đầu lại và thực sự bị dọa. “Trời ơi! Hóa trang này thật sự quá chân thực.” Hứa Dịch dù đã biết trước nội dung, nhưng vẫn cảm thấy cảnh tượng này rất đáng sợ. “Làm thế nào mà hóa trang được như thật thế này?” “Cái này liên quan đến chuyên môn, tôi không rõ lắm.” Tô Vũ Trạch vô thức chạm tay lên mặt: “Tôi chỉ biết là làm ra nó rất tốn công, mà lát nữa tẩy trang cũng phiền lắm.” Đạo diễn nhìn thấy diện mạo hóa trang của anh thì rất hài lòng: “Hóa trang này thật sự rất xuất sắc. Chúng tôi đã bỏ một khoản lớn để mời chuyên gia hóa trang đặc biệt, và đúng là đáng đồng tiền bát gạo.” “Mọi người vào vị trí nhanh nào, quay xong sớm thì nghỉ sớm.” Trong cảnh quay này, Tô Vũ Trạch không cần di chuyển nhiều. Cụ thể, anh sẽ bị treo lơ lửng. Thời gian treo phụ thuộc vào tiến độ quay có suôn sẻ hay không. Sau khi mặc thiết bị dây cáp, Tô Vũ Trạch từ từ được kéo lên cao. Thực tế, anh có chút sợ độ cao. Trong kịch bản, nhân vật của anh bị treo ở độ cao tương đương tầng hai. Dù đã được bảo hộ, nhưng khi dần lên cao, tim anh vẫn đập nhanh hơn. “Cảm giác thế nào, Vũ Trạch?” “Tôi chỉ mong quay xong sớm. Ở trên này tôi cảm giác như đang quay cuồng.” Treo dây cáp rất khó chịu, lâu dần sẽ cảm thấy máu không lưu thông. Dù không phải nhân vật chính trong cảnh này, Tô Vũ Trạch vẫn thêm vào những biểu cảm nhỏ theo cách hiểu của mình về nhân vật. Anh biết rằng luôn có một máy quay tập trung vào mình, và những cảnh này chắc chắn sẽ được sử dụng khi dựng phim. Bối cảnh quay được đặt trong một tòa nhà hai tầng bỏ hoang rộng lớn. Trong khi Tô Vũ Trạch bị treo lơ lửng, bên dưới là một trận chiến hỗn loạn. Nhóm của Hứa Dịch tiêu diệt kẻ thù và cuối cùng giải cứu anh thành công. Trừ những cảnh cận, vai trò của Tô Vũ Trạch trong cảnh này chủ yếu là làm nền. Thực tế, anh hoàn toàn có thể sử dụng diễn viên đóng thế. Với những cảnh không rõ mặt hoặc quay từ xa, việc sử dụng diễn viên đóng thế rất phổ biến. Nhưng trừ những trường hợp yêu cầu chuyên môn cao mà anh không thể thực hiện, Tô Vũ Trạch hiếm khi sử dụng đóng thế. Đoàn phim cũng rất chuyên nghiệp. Từ những buổi gặp gỡ đầu tiên, đạo diễn đã ám chỉ vấn đề này. Với một bộ phim có nhiều cảnh hành động như thế, đa phần các nghệ sĩ sẽ chọn dùng diễn viên đóng thế, đặc biệt trong những cảnh như hôm nay. Tuy nhiên, với góc nhìn của đạo diễn, việc sử dụng đóng thế là điều không mong muốn. Nghệ thuật là một hành trình theo đuổi sự hoàn hảo. Nếu chọn cách làm qua loa, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tuy vậy, nhiều nghệ sĩ hiện nay lại “khó chiều,“ thường từ chối thực hiện các cảnh nguy hiểm. Điều này khiến việc giao tiếp trở nên khó khăn, và đôi khi đoàn phim buộc phải nhượng bộ. Có lẽ sau khi trao đổi kỹ lưỡng, hiệu quả mà chính diễn viên thực hiện đôi khi còn không bằng việc mời một diễn viên đóng thế. Ở điểm này, đội ngũ của Tô Vũ Trạch luôn rất dễ làm việc. Theo lời anh, “Đã nhận tiền để làm nghề này, thì phải có thái độ nghiêm túc và hoàn thành tốt công việc của mình. Không thể để người khác chịu khổ thay trong khi mình lại hưởng lợi. Nếu như thế, việc kiếm tiền này sẽ khiến mình cảm thấy lương tâm không yên.” Dù sao, nghề của họ hiện tại đã được coi là một ngành nghề với thu nhập “trên trời.” Dù cát-sê cho bộ phim này không quá cao, nhưng cũng là con số mà nhiều người không dám mơ đến. Đó là xu hướng phát triển của ngành giải trí. Bản thân anh không thể thay đổi thực trạng này, nhưng anh từng nhiều lần tự hỏi: “Chúng tôi có thật sự xứng đáng với số tiền này không?” Mỗi người đều dùng sức lao động để đổi lấy giá trị, nhưng liệu những gì họ bỏ ra có thực sự tương xứng với những gì nhận lại? Tô Vũ Trạch hiểu rằng, thực tế là không. Nhưng anh cũng biết điều mình có thể làm là: “Đã nhận tiền, thì phải hoàn thành tốt công việc của mình. Ít nhất, những gì khán giả nhìn thấy trên màn ảnh đều là do chính tôi thực hiện.” Ở điểm này, anh tin rằng Hứa Dịch cũng có suy nghĩ tương tự. Cả hai đều là những người nghiêm túc, luôn sẵn lòng đặt từng bước chân vững chắc trên con đường sự nghiệp. Dù đôi khi điều đó khiến họ trở nên không hòa hợp với ngành giải trí vốn hoa lệ và phức tạp, nhưng sự thật là khi bạn cố gắng hết mình vì một việc gì đó, không thể tránh khỏi việc trở nên khác biệt. Nhưng điều đó không đáng sợ. “Chỉ cần tin rằng việc mình đang làm là đúng đắn, thì dù có khác biệt, chỉ cần nhớ rằng chân lý luôn thuộc về số ít là đủ.” Không cần phải từ bỏ những điều mình theo đuổi chỉ để hòa nhập với số đông. Làm vậy chẳng khác nào tự biến mình thành một người bình thường giữa đám đông. Tô Vũ Trạch không bao giờ ngại khó khăn. Điều anh thực sự sợ, là một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một người tầm thường.