Tuy rằng Tô Vũ Trạch không nói quá nhiều, nhưng anh luôn tìm được điểm mấu chốt của vấn đề, vì vậy những ý kiến anh đưa ra thường mang ý nghĩa rất xây dựng.

Chỉ vài câu chỉ điểm ngắn ngủi của anh đã khiến Hứa Dịch như bừng tỉnh, dường như lập tức hiểu ra những điều trước đây mình chưa nắm bắt được.

Ngay cả đạo diễn cũng cảm thấy Tô Vũ Trạch quả thật có thiên phú đặc biệt trong diễn xuất: “Vũ Trạch, sau này nếu không diễn nữa, cậu hoàn toàn có thể trở thành một thầy giáo dạy diễn xuất.”

Tô Vũ Trạch nghe xong, chẳng ngại ngùng gì mà nhận ngay lời khen: “Đúng là tôi được tổ nghề ưu ái thật mà.”

“Đúng vậy, nếu ngay cả người như cậu mà tổ nghề không chiếu cố, thì ai mới được chiếu cố đây?”

Hầu hết các đạo diễn từng làm việc với Tô Vũ Trạch đều mong muốn được hợp tác với anh lần nữa. Một phần lớn lý do là vì anh diễn xuất quá xuất sắc.

Thực tế, trong lần hợp tác này, đạo diễn cũng rất hài lòng với cả hai diễn viên.

Hứa Dịch dù mới vào nghề muộn hơn, lại chưa từng đóng vai nam chính trong các bộ phim lớn, việc thiếu kinh nghiệm là điều hoàn toàn bình thường.

Rốt cuộc, không ai sinh ra đã biết hết mọi thứ.

Nhiều kỹ năng và kiến thức đều cần được học hỏi và tích lũy dần dần.

Hứa Dịch là người có thái độ học tập rất nghiêm túc, khi gặp điều gì không hiểu, cậu luôn sẵn sàng hỏi han.

“Vậy chúng ta tranh thủ quay lại một lần nữa, lần này cố gắng quay xong trong một cảnh.”

Các bộ phận nhanh chóng vào vị trí. Lần quay này suôn sẻ hơn rất nhiều so với lần trước.

Đạo diễn xem lại toàn bộ cảnh quay, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng và nói: “Được rồi, cảnh này có thể qua.”

“Đây là cảnh quay cuối cùng hôm nay. Sau khi quay xong cảnh này, phần tiền kỳ của chúng ta tại địa điểm này coi như đã hoàn thành.”

“Không khí tiếp theo sẽ chuyển sang Thanh Dương. Theo kế hoạch của đoàn phim, mọi người sẽ được nghỉ hai ngày trước khi xuất phát.”

Bộ phim này được quay theo trình tự kịch bản, và phần mở đầu đều được hoàn thiện tại đây.

Tiếp đó, khi hai nhân vật chính bắt đầu mở lòng với nhau, bối cảnh sẽ chuyển sang địa điểm quay thứ hai, đồng thời cũng mở ra những nhiệm vụ phụ trong câu chuyện.

Sau khi thông báo kế hoạch, đạo diễn đặc biệt nhắc nhở Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch: “Tuy nhiên, chiều mai hai người còn một công việc cần thực hiện.”

“Bộ phim này là sản phẩm hợp tác của nhiều bên, và đối tác mong muốn hai người quay một đoạn quảng cáo công ích vào chiều mai.”

“Coi như một phần trong chiến dịch quảng bá của bộ phim. Tôi nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Đạo diễn lo họ không muốn tham gia nên còn cố giải thích thêm.

Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch đều vui vẻ đồng ý, sau đó cả hai thu dọn đồ đạc để về nhà.

Hiện tại hai người ở gần nhau, ngay cả việc về nhà cũng có thể đi chung xe. Địa điểm quay cách nơi ở khá xa, nên khi về đến nhà đã là 9 giờ tối.

“Mai gặp, thầy Tô.”

“Mai gặp.”

Hai người đứng trước cửa nhà, chào nhau rồi mỗi người vào nhà mình.

Đã khá lâu không về, trong nhà Hứa Dịch thậm chí còn phủ một lớp bụi mỏng. cậu nhanh chóng gỡ các tấm phủ bụi, thay một bộ chăn ga sạch, rồi mang bộ cũ vào máy giặt. Sau đó, cậu đi tắm, cuối cùng nằm phịch xuống giường.

Dạo gần đây, công việc thực sự khá vất vả. Nghề diễn viên có một đặc điểm lớn, đó là giờ giấc sinh hoạt vô cùng thất thường.

Có khi phải quay cảnh đêm, thức trắng nhiều đêm liền.

Lúc bận rộn, thậm chí đến ăn cũng không có thời gian.

Ban đầu, Hứa Dịch hơi khó thích nghi với cường độ công việc này. Nhưng với thu nhập cao mà ngành nghề này mang lại, những khó khăn đó dường như chẳng đáng kể.

cậu chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất có thể, vì ngoài điều đó ra, cậu không còn cách nào khác.

Vừa nằm nghỉ được một lát, điện thoại ngoài phòng khách đã reo lên.

Ban đầu cậu định không nghe, nhưng chuông cứ reo mãi không dứt. Cuối cùng, Hứa Dịch đành lồm cồm dậy, ra xem.

Là anh trai cậu gọi.

Gọi vào giờ này chắc không phải chuyện gì tốt.

Hứa Dịch hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Nghe nói mấy hôm nữa em sẽ đến Thanh Dương?”

Hiện tại Hứa Dịch thực sự rất mệt, không có tâm trạng để vòng vo: “Anh, có chuyện gì thì nói luôn đi.”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi tình hình của em và người kia.”

“Nhân tiện nhắc em, giờ đã qua hai tháng rồi đấy.”

“em nhớ cái thỏa thuận giữa chúng ta lúc trước chứ?”

Hứa Dịch lập tức thấy đau đầu: “Em đã hứa rồi thì chắc chắn sẽ không quên.”

“Thế thì tốt. Anh đang chờ em về giúp đây.”

“Anh yên tâm. Lúc đó em đã dám thỏa thuận với anh thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

“Nếu không còn gì nữa, em cúp máy đây.”

Cúp điện thoại, trong đầu Hứa Dịch lại hiện lên thỏa thuận với anh trai.

Thực ra, trước đây gia đình không mấy ủng hộ cậu bước chân vào làng giải trí.

Dù sao đây cũng là một môi trường đầy rẫy phức tạp.

Hơn nữa, trong nhà còn rất nhiều việc cần lo liệu, đặc biệt là anh hai của cậu , người đang cần người chia sẻ gánh nặng.

Anh hai làm sao dễ dàng để Hứa Dịch rời đi.

Nhưng Hứa Dịch đã quyết tâm theo đuổi ước mơ, cuối cùng đành đặt ra một thỏa thuận với anh hai.

Vì lý do bước chân vào ngành giải trí của cậu chính là Tô Vũ Trạch, nên mục tiêu cũng rất rõ ràng: chinh phục được Tô Vũ Trạch.

Nếu thất bại, Hứa Dịch sẽ phải quay về tiếp quản công việc của anh hai.

Đã là thỏa thuận, thì chắc chắn phải có thời hạn.

Thời hạn được đặt ra là một năm, nhưng giờ đã qua một tháng.

Nếu không vì thời gian gấp gáp, Hứa Dịch cũng không đến gần Tô Vũ Trạch một cách liều lĩnh như vậy.

Dẫu sao, với tính cách của cậu , nếu không nắm chắc phần thắng, cậu sẽ không bao giờ hành động.

Nhưng lúc đó tình thế thật sự quá gấp gáp, vì vậy Hứa Dịch chỉ có thể nghĩ ra một cách không được hoàn hảo lắm. May mắn thay, Tô Vũ Trạch đã không từ chối cậu .

Từ góc độ này mà nói, mọi việc đã thành công được hơn một nửa.

Việc tiếp theo cần làm chính là nắm bắt cơ hội này và tạo ra nhiều khả năng hơn nữa.

Hứa Dịch hình dung trong đầu những kế hoạch cho tương lai, chỉ mong ngày ấy có thể đến sớm hơn.

-----------

Còn Căn nhà của Tô Vũ Trạch sau khi anh về vẫn không khác gì lúc rời đi.

Vốn dĩ anh không giỏi trong việc dọn dẹp nhà cửa. Trước đây, đều là Kiến Quốc định kỳ qua giúp anh dọn dẹp một chút.

Khoảng thời gian này, Kiến Quốc cũng theo anh đến đoàn phim, nên đương nhiên không có thời gian lo cho nhà cửa.

Tuy nhiên, Tô Vũ Trạch vốn dĩ không để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Sau khi về nhà, anh tắm rửa, thay đồ, rồi nằm xuống ngủ ngay.

Có lẽ giấc ngủ này sẽ kéo dài đến tận trưa hôm sau.

Tất nhiên, trước khi ngủ, anh không quên kéo rèm cửa lại.

Rèm cửa được anh đặc biệt chọn loại có khả năng chắn sáng rất tốt, cho dù có ngủ đến trưa, ánh sáng mặt trời chắc chắn cũng không thể lọt vào phòng.