Cảnh quay hôm nay diễn ra tại một quán bar, đó là một quán bar nhẹ nhàng và yên tĩnh. Quán thường ngày không quá đông khách, thỉnh thoảng có ca sĩ hát sống vài bài dân ca. Tuy nhiên, quán thiếu đi sự sôi động đặc trưng của những quán bar khác, nên việc kinh doanh cũng bị ảnh hưởng phần nào.

Những người ghé qua đây thường thích sự yên tĩnh, và họ rất tận hưởng bầu không khí như vậy.

Cảnh quay của họ hôm nay đặc biệt mời được một nhạc sĩ khá nổi tiếng đến đóng vai khách mời. Sau một buổi chiều quay đi quay lại, họ đã hoàn thành xong phần này.

Thực ra cảnh quay không quá phức tạp. Sau khi hoàn thành, Tô Vũ Trạch ngồi lại, quan sát cách bài trí của quán bar.

Đây là một nơi rất có phong cách, được trang trí theo cách độc đáo.

Có thể thấy chủ quán là người có gu thẩm mỹ. Thay vì làm kinh doanh, dường như ông ta xem nơi này như một cách kết giao bạn bè thì đúng hơn.

“Cảm giác thế nào?

“Rất tốt, không ngờ nhóm đạo diễn lại tìm được nơi này. Tô Vũ Trạch lại nhìn quanh quán thêm lần nữa: “Tôi ở thành phố này cũng lâu rồi, vậy mà chưa bao giờ phát hiện ra một nơi phong thủy bảo địa như thế này.

“Có lẽ vì thành phố này quá lớn, chúng ta không thể khám phá hết những chỗ thú vị.

“Cảm giác như nhiều thứ thú vị thường ẩn mình trong những góc nhỏ. Nếu không cất công tìm kiếm, có khi lại chẳng thấy.

“Kiểu như ‘Rượu ngon không sợ ngõ hẻm sâu’?

“Có lẽ đúng là như vậy.

“À đúng rồi, hôm nay trong lúc quay, nhạc sĩ đó đã chơi một bản nhạc rất hay. Anh biết đó là bài gì không?

Trong đầu Tô Vũ Trạch đột nhiên vang lên một giai điệu. Anh biết đó là bản nhạc được chơi tại trường quay hôm nay.

Bản nhạc ấy thực sự rất hay, nghĩ lại vẫn còn như dư âm vang vọng bên tai.

Nhưng để anh ngâm nga vài nốt thì đúng là hơi khó, vì anh vốn không giỏi về nhạc lý. Cũng may là Hứa Dịch hiểu ý anh ngay.

“Đó là một bản nhạc gốc. Tôi nghe đạo diễn nói rằng đó cũng là một trong những ca khúc nhạc nền của bộ phim.

“Bài nhạc được đặt hàng sáng tác từ trước, nghe nói phải viết khá lâu mới hoàn thành.

“Thảo nào.

Tô Vũ Trạch tuy không giỏi âm nhạc, nhưng vẫn có thể nhận ra bài nhạc hay hay dở. Bản nhạc này nghe giai điệu rất dễ chịu. Nghe Hứa Dịch nói vậy, anh liền hồi tưởng lại kịch bản.

Có vẻ như giai điệu này thực sự phù hợp với hướng phát triển của cốt truyện.

Quả nhiên, Hứa Dịch nói thêm: “Nói mới nhớ, bài hát này còn có duyên với anh nữa.

“Sao cơ?

“Đây là bài hát được sáng tác riêng cho nhân vật mà anh đóng. Nó được thiết kế đặc biệt để phù hợp với hành trình của nhân vật này.

Nhân vật mà anh đảm nhận đi từ con đường chính nghĩa, lạc lối vào vùng xám, rồi lại tìm được ánh sáng.

Luôn đi giữa ranh giới giữa trắng và đen, có quá nhiều khoảnh khắc dễ dàng đánh mất bản thân.

Nhưng may mắn thay, anh luôn giữ vững bản tâm, chưa từng từ bỏ dù chỉ một giây.

Đó chính là sự khái quát ngắn gọn nhất về nhân vật mà Tô Vũ Trạch thủ vai. Nghĩ kỹ lại, dường như đúng như giai điệu bài nhạc vừa mô tả.

“Có vẻ thầy Tô thích bài này lắm.

“Đúng vậy. Tôi nghĩ âm nhạc hay là thứ có linh hồn. Không hiểu sao, Tô Vũ Trạch khẽ cười: “Dù tôi hơi lạc điệu, nhưng khả năng cảm thụ vẫn đủ dùng.

Hứa Dịch cũng bật cười trước lời nói của anh: “Điều này tôi tin chắc.

“Hay để tôi hát lại bài đó cho anh nghe nhé.

Nói xong, chưa đợi Tô Vũ Trạch trả lời, Hứa Dịch đã rời khỏi quầy bar.

Tô Vũ Trạch chỉ còn cách chờ cậu. Không lâu sau, anh thấy Hứa Dịch cầm một cây guitar quay lại.

Khoảnh khắc ấy, Tô Vũ Trạch có cảm giác thật kỳ diệu: “cậu lấy cây guitar từ đâu ra thế?

“Là đạo cụ vừa dùng khi quay phim, tôi mượn từ tổ đạo cụ.

Hứa Dịch bắt đầu chỉnh dây đàn. Đây là cây đàn vừa được sử dụng, cậu chỉ chỉnh sơ qua vài nốt rồi thử một đoạn nhạc ngắn.

Ngay sau đó, từng chuỗi âm thanh lần lượt tuôn ra từ đầu ngón tay cậu .

Dù giai điệu có chút lạc nhịp, Tô Vũ Trạch vẫn nhận ra đây chính là bài nhạc đã được chơi lúc nãy.

Anh thực sự bất ngờ trước tài năng của Hứa Dịch. Anh chưa từng nghĩ có người chỉ cần nghe một lần đã có thể tái hiện hoàn chỉnh một bản nhạc của người khác.

Đây có lẽ là một loại năng khiếu đặc biệt, và Hứa Dịch trước giờ chưa từng thể hiện nó ra ngoài.

Càng chơi, Hứa Dịch càng trôi chảy hơn. Khi đến đoạn cuối, nhịp điệu đã liền mạch không còn ngắt quãng.

cậu nhẹ nhàng nhấn dây đàn và bắt đầu chơi lại toàn bộ bài nhạc.

Lần này, giai điệu hoàn chỉnh và mạch lạc hơn hẳn.

Nếu ban đầu có thêm nhiều yếu tố hòa âm, thì giờ đây khi chỉ còn tiếng guitar, bài nhạc mang một cảm giác hoàn toàn khác.

Dù giản đơn hơn, nhưng chính sự đơn sơ ấy lại mang một sức hút đặc biệt.

Tô Vũ Trạch rất thích sự tinh tế này, cảm giác nó hòa hợp hoàn hảo với bầu không khí của quán bar.

Khi âm nhạc dừng lại, anh vẫn còn đắm chìm trong không gian ấy.

“cậu chơi thực sự rất hay. Dường như sợ câu nói của mình thiếu sức thuyết phục, Tô Vũ Trạch nhấn mạnh thêm: “Tôi không hề tâng bốc đâu, cậu thực sự rất tài giỏi.

“Chỉ là trước giờ tôi không hề nhận ra cậu lại có tài năng này. Có vẻ mỗi người đều có những điểm đặc biệt ẩn giấu.

Hứa Dịch có chút ngại ngùng trước lời khen: “Thật ra cũng chẳng gọi là tài năng gì đâu, chỉ là luyện tập nhiều mà thành thôi.

“Tôi đã học nhạc từ rất nhỏ, xem như một sở thích cá nhân.

Chỉ là sở thích thôi mà đã đạt đến mức hoàn hảo.

Đây chính là kiểu “giả khiêm tốn nổi tiếng. Tô Vũ Trạch thở dài: “Phải chăng cậu làm gì cũng đạt được kết quả tốt nhất?

“Tôi có thể hiểu là anh đang khen tôi không?

“Dĩ nhiên rồi, vì tôi thật sự đang khen cậu mà.

“Không đâu. Tôi cũng chỉ là người bình thường, cũng có những việc muốn làm nhưng không thể làm tốt.

“Ban đầu, tôi từng theo đuổi sự hoàn hảo, nhưng dần nhận ra rằng có khiếm khuyết cũng là một kiểu hoàn hảo.

“Dù sao thì, có những thứ không thể đạt được mười phân vẹn mười. Huống chi, đời người vốn dĩ luôn có những điều không như ý.

Tôi cũng có những thứ khao khát nhưng không thể đạt được.

Hứa Dịch thầm nghĩ trong lòng.

Có lẽ trong mắt nhiều người, tôi là một người xuất sắc.

Nhưng ngay cả một người xuất sắc như tôi, khi đối diện với người mình thích, vẫn cảm thấy tự ti.

Bởi vì luôn cảm giác bản thân chưa đủ hoàn hảo, nhưng lại luôn muốn thể hiện phiên bản hoàn hảo nhất của mình trước mặt người ấy.

Nhiều lần tôi làm quá lên, khiến bản thân trông vụng về hơn.

Ban đầu, tôi thường nuối tiếc, nghĩ rằng nếu lúc đó làm thế này hoặc thế kia thì tốt hơn.

Nhưng sau cùng, tôi nhận ra chẳng cần quá nhiều “nếu như.

Dù là tốt hay xấu, chỉ cần những ký ức này có liên quan đến người ấy, thì chúng đã trở nên thật đẹp rồi.