Tô Vũ Trạch sờ lên trán, cảm giác sốt đã hạ. Đầu không còn choáng váng nặng nề nữa, mặc dù cổ họng vẫn hơi đau, nhưng so với tối qua đã tốt hơn rất nhiều. Do ra mồ hôi cả đêm, anh thấy toàn thân khó chịu, ngay cả ga trải giường và chăn cũng ẩm ướt. Tô Vũ Trạch định xuống giường tắm rửa và gọi người đến thay ga giường. Vừa đứng dậy, anh đã thấy Hứa Dịch bước vào, tay cầm hai hộp giữ nhiệt. Thấy anh tỉnh, cậu liền chào: “Rửa mặt rồi ăn sáng đi. Tô Vũ Trạch vốn không có thói quen ăn sáng. Là người trẻ, anh thường thích ngủ nướng hơn là dậy sớm để ăn. Đột nhiên có người chuẩn bị sẵn bữa sáng cho mình, trong lòng anh có chút cảm giác lạ lẫm. Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu: Người cuối cùng đối xử với mình tốt như thế này, chắc chỉ có mẹ... Cảm giác ấy thoáng qua nhưng lại để lại chút gì đó kỳ lạ trong anh. Hứa Dịch đã mở hai hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo và vài món ăn nhẹ trông rất hấp dẫn. Tô Vũ Trạch đi vào nhà vệ sinh rửa mặt và đánh răng, sau đó quay lại, gắp thử một đũa thức ăn. Không chỉ trình bày đẹp mắt, mà hương vị cũng rất ngon. “Đây là đồ ăn ngoài à? Ngon ghê. Hứa Dịch cũng lấy ra một đôi đũa, đáp: “Sáng nay tôi không ngủ được nên tự nấu đấy. Thực ra bên ngoài cũng có nhiều món ăn sáng ngon, nhưng Hứa Dịch vẫn mang tâm lý truyền thống: khi bệnh, nên ăn đồ tự nấu, nhẹ nhàng và dễ tiêu hóa. Nghe xong, Tô Vũ Trạch ngẩng lên nhìn cậu: “Hôm qua cả ngày không ăn được gì, miệng nhạt thếch, giờ thật sự đói rồi. “Đói thì ăn nhiều một chút. Hứa Dịch cười, rồi hỏi thêm: “Sáng nay đạo diễn có gọi, hỏi xem anh có muốn nghỉ một ngày không? Mấy nhân viên đoàn phim sống ở dãy ngoài cũng biết chuyện tối qua hai người vội vàng đến bệnh viện, nên cả đoàn đều hay tin Dù tối qua đã đến bệnh viện, mọi người đều biết rằng bệnh của Tô Vũ Trạch chắc không nhẹ. Sáng nay, đạo diễn định ghé qua xem tình hình, nhưng khi đến nơi lại thấy anh vẫn còn ngủ. Không muốn làm phiền, đạo diễn vừa vặn gặp Hứa Dịch đi ra, liền hỏi han vài câu. Theo ý của Hứa Dịch, hôm nay Tô Vũ Trạch nên nghỉ ngơi một ngày. Dù sao, tối qua sốt cao như vậy, hôm nay cần hồi phục để lấy lại trạng thái. Nhưng Tô Vũ Trạch lại nghĩ khác: “Đoàn phim mà chậm tiến độ một ngày là mất thêm một ngày. Không sao đâu, cứ quay như bình thường. “Huống chi giờ tôi đã hạ sốt rồi, không còn vấn đề gì nữa. Hứa Dịch liền nhắc: “Hôm qua bác sĩ nói nếu tối nay anh không sốt lại thì mới ổn, chứ không phải sáng nay hạ sốt là xong. “Tôi mặc thêm chút đồ là được. Tô Vũ Trạch nhất quyết muốn tiếp tục làm việc, và Hứa Dịch cũng không thể cản được. Nhưng “mặc thêm đồ” chỉ là lời nói suông, vì bộ phim này đang quay trái mùa. Hiện tại là mùa đông nhưng lại quay các cảnh mùa xuân, còn khi trời lạnh nhất, chắc họ sẽ quay đến cảnh mùa hè. Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng vào phòng trang điểm. Đoàn phim cũng tranh thủ ghi lại một vài đoạn hậu trường khi các diễn viên trang điểm. Khi quay, một nhân viên hỏi: “thầy Tô, hôm nay anh thấy đỡ hơn chưa? Tô Vũ Trạch xua tay: “Chẳng có gì nghiêm trọng cả, làm như tôi mắc bệnh nan y không bằng. Rõ ràng, anh không muốn đề cập đến chuyện này trước máy quay, nên nhân viên cũng không hỏi thêm. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang các cảnh quay hôm nay và những câu chuyện thú vị khi quay phim. Tuy nhiên, việc quay hậu trường không kéo dài lâu, vì diễn viên phải nói chuyện nhiều, điều này ảnh hưởng đến việc trang điểm. Khi nhân viên rời đi, chuyên viên trang điểm không nhịn được mà nói: “thầy Tô, anh thật sự là ngôi sao ít thích ‘bán thảm’* nhất tôi từng gặp. (*”Bán thảm” là thuật ngữ chỉ việc lợi dụng khó khăn để nhận được sự thương cảm hoặc chú ý.) “Tôi từng làm việc với không ít đoàn phim. Những chuyện như làm việc khi đang bệnh chắc chắn sẽ được đưa lên hot search. Thậm chí, nhiều người còn muốn tạo nên cơn sốt ‘thương xót idol’. Còn anh, ngay cả một câu cũng không muốn nói. Chuyên viên này đã làm việc với Tô Vũ Trạch nhiều năm, nên có gì nói nấy. Tô Vũ Trạch không phật ý, chỉ cười đáp: “Tôi nghĩ đã nhận tiền thì phải làm việc. Tôi không thích làm việc khi đang bệnh, không thích bị dội nước giữa mùa đông, cũng không thích quay phim trái mùa. Nhưng đây là công việc của tôi, và tôi phải hoàn thành nó. Cũng giống như những người khác, không thể vì chút bệnh vặt mà xin nghỉ, để mọi người phải chờ một mình mình. Vậy nên, quay phim là công việc của tôi. Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Ánh nắng sáng nay thật đẹp, chiếu lên khuôn mặt của Tô Vũ Trạch. Hứa Dịch cảm thấy như anh cũng đang tỏa sáng. Thật ra, tất cả những thành công của Tô Vũ Trạch đều không phải nhờ may mắn. Anh đi từng bước rất vững chắc, luôn đối xử nghiêm túc với nghề. Sự tận tâm ấy là một phẩm chất chuyên nghiệp mà bất kỳ ai cũng cần có. Nhưng trong một xã hội ngày càng vội vã, sự tận tâm ấy dường như trở thành điều hiếm có. Tuy nhiên, với Tô Vũ Trạch, anh không coi đó là điều gì đặc biệt. Với anh, đây là điều hiển nhiên, là việc mà anh phải làm. Phong cách làm việc và thái độ của anh không phải để thay đổi thế giới, mà chỉ để giữ vững bản thân. Dù đối mặt với bao cám dỗ, anh vẫn giữ được sự chân thành ban đầu. Anh không nghĩ mình vĩ đại, mà chỉ thấy mình đang làm một việc bình thường nhất. Lúc đó, nhân viên phục trang mang đến bộ trang phục cho cảnh quay hôm nay. Tô Vũ Trạch phải mặc một chiếc sơ mi mỏng, trong khi hầu hết các cảnh hôm nay đều quay ngoài trời. Nhìn thấy vậy, Hứa Dịch nhíu mày, cảm giác như đang đối mặt với một bài toán không có lời giải. Chuyên viên trang điểm chợt ngắt dòng suy nghĩ của cậu: “thầy Hứa, mấy ngày nay cậu có phải ngủ không ngon không? Hứa Dịch, dù không biết vì sao lại bị hỏi như vậy, vẫn gật đầu: “Cũng có chút. “Nhìn quầng thâm mắt cậu kìa, sau này đừng thức khuya nữa, dặm phấn cũng không che được đâu. Hứa Dịch nghe vậy có chút ngượng ngùng, chỉ đáp ngắn gọn: “Được rồi. Tô Vũ Trạch lại nghe ra một ý khác ẩn sau lời nói. Có lẽ tối qua Hứa Dịch đã thức cả đêm để chăm sóc anh. Thậm chí, cậu ấy còn không được nghỉ ngơi tử tế, trông còn tiều tụy hơn cả anh – người đang ốm.