May mắn là mấy ngày quay vừa rồi các cảnh quay không quá khó khăn.

Câu chuyện mở đầu xoay quanh việc nhân vật nam chính ẩn mình nhiều năm, cuối cùng trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn đa quốc gia.

Anh định âm thầm điều tra sự thật về những gì đã xảy ra năm xưa, nhưng lại tình cờ gặp nam phụ vừa được điều chuyển từ nơi khác về.

Dù hoàn cảnh đã thay đổi, nam phụ vẫn nghi ngờ về thân phận của nam chính, nên bắt đầu điều tra.

Ban đầu, các thế lực xung quanh đều hoạt động ngầm, chưa lộ diện.

Cả hai chỉ ngầm đấu trí, chưa đưa sự việc ra ngoài sáng.

Những cảnh quay này được thực hiện rất nhanh, hầu hết đều qua chỉ trong một lần quay.

Rất nhanh, đoàn phim đã tiến tới một cảnh quan trọng ở phần đầu phim.

Cuộc điều tra ngầm của nam chính bị phát hiện, và đối thủ cử người đến hãm hại anh.

Vì nam phụ luôn theo sát nam chính trong thời gian này nên cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Đây là một bước ngoặt trong thái độ của nam phụ đối với nam chính.

Trước đó, anh ta luôn nghi ngờ và giữ khoảng cách. Nhưng khi nam chính rơi vào nguy hiểm, anh ta đã chọn cách cứu anh.

Cảnh này không chỉ là cảnh đêm mà còn là cảnh quay dưới mưa.

Nam chính phải đối mặt với một cuộc chiến dữ dội trong một đêm mưa như trút nước.

Nếu quay vào mùa hè thì không sao, nhưng hiện tại đã vào đông, thời tiết buổi tối rất lạnh.

Hơn nữa, Tô Vũ Trạch còn phải chịu ướt sũng dưới làn mưa nhân tạo.

Trước khi quay, đạo diễn đã cẩn thận chỉ dẫn, hy vọng cảnh này có thể hoàn thành trong một lần quay để giảm bớt khó khăn cho diễn viên.

Khi mọi đạo cụ đã sẵn sàng, đạo diễn động viên:

“Cứ phát huy như mấy ngày trước, mọi người cố gắng nhé.

Sau đó, toàn bộ nhân viên đều vào vị trí.

Đêm nay quả thật không hề bình thường. Xe của nam chính bị chặn giữa đường.

Mưa lớn trở thành lớp ngụy trang hoàn hảo, nhóm sát thủ xuất hiện trong đêm mưa với ý định lấy mạng nam chính.

Ngay khi Tô Vũ Trạch mở cửa xe, anh lập tức bị mưa nhân tạo từ trên trời dội xuống, ướt sũng từ đầu đến chân.

Sau một trận chiến ngắn, nam chính tạm thời thoát khỏi kẻ truy đuổi và nhớ ra phía trước có một nhà máy bỏ hoang.

Anh nhanh chóng chạy đến đó, mở ra một cảnh hành động bên trong nhà máy.

Không lâu sau khi nam chính vào nhà máy, nam phụ cũng xuất hiện.

Hai người phối hợp chống lại kẻ truy đuổi và cuối cùng thành công thoát thân.

Cảnh quay diễn ra rất suôn sẻ, nhưng Tô Vũ Trạch vẫn lạnh đến run cầm cập.

Hứa Dịch thì đỡ hơn, vì cậu chỉ xuất hiện sau khi Tô Vũ Trạch đã vào trong nhà máy.

Khi đạo diễn hô “Cắt, Kiến Quốc vội vàng mang khăn đến cho Tô Vũ Trạch.

Anh lau qua loa rồi nhìn về phía đạo diễn để hỏi ý.

Đạo diễn vẫn đang chăm chú nhìn màn hình giám sát. Một lúc lâu sau, ông mới nói:

“Được rồi, không vấn đề gì. Đi thay đồ đi.

Nghe vậy, Tô Vũ Trạch nhanh chóng chạy về xe để thay quần áo.

Nhưng cảm giác quần áo dính sát vào người thật sự rất khó chịu, chưa kể lúc quay dưới mưa, anh còn phải nói một đoạn dài thoại với Hứa Dịch.

Trong suốt cảnh quay, Tô Vũ Trạch cảm nhận rõ rệt hàm răng mình va vào nhau lập cập vì lạnh.

Nơi quay không phải phim trường mà là một nhà máy thật, xung quanh gió lùa khắp nơi.

May mắn là tối nay chỉ có một cảnh này, quay xong là có thể nghỉ.

Thay đồ xong, Tô Vũ Trạch định xuống xe để chào đạo diễn.

Vừa mở cửa xe, anh đã thấy đạo diễn và Hứa Dịch đi về phía mình.

Đạo diễn vừa đi vừa nói gì đó với Hứa Dịch, trông cả hai đều nghiêm túc.

Khi đến gần, đạo diễn mới dừng câu chuyện

Ông quay sang nói với Tô Vũ Trạch:

“Được rồi, tối nay kết thúc ở đây. Về sớm tắm nước ấm, kẻo cảm lạnh.

“Vâng.

“Hai cậu vất vả rồi, hẹn gặp lại ngày mai.

Nói xong, đạo diễn rời đi, chỉ còn lại Hứa Dịch đứng đó.

Cậu nhìn Tô Vũ Trạch một lúc, rồi hỏi:

“Có thể cho tôi đi nhờ không?

“Lên xe.

Hứa Dịch nhanh nhẹn bước lên xe.

Hôm nay là Kiến Quốc lái. Xe chạy bon bon trên đường, Kiến Quốc đùa:

“Tôi thấy hai anh đã ở chung rồi, sao không đi chung một xe luôn, tiết kiệm tài nguyên.

Tô Vũ Trạch đáp lại:

“Có cần dùng chung xe nhà luôn không? Coi như tiết kiệm chi phí cho công ty.

“Anh à, nếu anh nghĩ được như thế, chắc anh Giang cười đến tỉnh giấc giữa đêm mất thôi.

Tô Vũ Trạch không để tâm, quay sang hỏi Hứa Dịch:

“Hay là sau này đi chung xe luôn nhé?

“Được thôi. Hứa Dịch nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có gì không ổn.

Cậu nói xong liền đưa một chiếc cốc giữ nhiệt qua:

“Uống cái này đi, đừng để cảm lạnh.

Tô Vũ Trạch nhìn chiếc cốc trong tay, hơi ngạc nhiên:

“Cho tôi à?

“Đúng vậy. Trong đó là thuốc cảm lạnh. Hôm nay anh dính mưa, dễ bị cảm.

Hứa Dịch nói xong lại bổ sung:

“Cốc mới mua, chưa từng dùng qua.

Nghe vậy, Tô Vũ Trạch cúi đầu cười nhẹ:

“Cảm ơn nhé.

Anh mở nắp, uống cạn ly thuốc cảm lạnh.

Nước ấm vừa phải, nhiệt độ rất dễ chịu.

“Sao cậu lại mang theo cái này?

“Không phải hôm trước đã nói tối nay có cảnh mưa sao?

“Tôi nhớ kịch bản ghi cậu không phải chịu ướt mưa mà.

Tô Vũ Trạch có thói quen khi đọc kịch bản không chỉ ghi nhớ phần của mình mà còn xem qua phần của bạn diễn để việc diễn xuất được tự nhiên hơn.

Trong cảnh quay, Hứa Dịch chỉ xuất hiện sau khi anh đã vào nhà máy, chi tiết này anh nhớ khá rõ.

“Nhưng nếu anh cảm lạnh thì cũng không ổn.

Cách Hứa Dịch nói nghe như đùa, nhưng trong lòng Tô Vũ Trạch lại có tiếng chuông nhỏ vang lên.

Không hiểu sao, hình ảnh video chỉnh sửa của fan CP bất chợt lóe lên trong đầu anh.

Tô Vũ Trạch thầm nhắc nhở bản thân: Đây chỉ là sự quan tâm giữa bạn bè bình thường, Hứa Dịch chắc chắn không có ý gì khác.

Dù sao mối quan hệ của họ trước nay cũng rất tốt, chắc chắn là vậy.

“Vậy cốc này coi như tặng tôi luôn nhé?

“Được thôi, chỉ cần anh thích.

“Tốt quá, trông đẹp, lại đúng hãng tôi thích nữa.

Tô Vũ Trạch thuận miệng nói, nhưng sau đó lại bắt đầu chìm vào những suy nghĩ mông lung.

Cậu ấy làm sao mà mua được đúng hãng mình thích?

Không lẽ cậu ấy đã âm thầm tìm hiểu trước?

Ngay cả màu sắc cũng là màu anh thích…

Ánh mắt Tô Vũ Trạch nhìn Hứa Dịch thoáng chút nghi hoặc, nhưng Hứa Dịch lại trông rất ngây thơ và vô tư.