Chương trình dường như hiểu được hai người đã làm việc vất vả, nên đặt vé máy bay vào buổi chiều.

Tô Vũ Trạch, như thường lệ, ngủ thẳng đến trưa. Khi tỉnh dậy, anh chuẩn bị đi thẳng ra sân bay thì bị Kiến Quốc cản lại:

“Anh, bộ dạng này mà đi sao? Nhìn luộm thuộm quá!”

“Chỉ về nhà thôi, đâu phải lịch trình công khai, cần gì chỉnh chu từ đầu đến chân?”

Nhưng để tránh phải nghe Kiến Quốc lải nhải, Tô Vũ Trạch lấy một hộp kem dưỡng có chút màu và thoa sơ lên mặt.

“Thế này được chưa?”

Dù thực sự trông không khác biệt là mấy, Kiến Quốc không nỡ làm mất hứng:

“Anh thấy không? Nhìn khác hẳn, tốt hơn nhiều rồi.”

“Miễn cậu thấy ổn là được.” Tô Vũ Trạch nhún vai, quyết định bỏ qua.

Cuối cùng chỉnh trang xong xuôi, Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch chuẩn bị lên đường ra sân bay.

Vừa mở cửa, Tô Vũ Trạch nhìn thấy Hứa Dịch đang đứng ở phía đối diện. Anh đeo khẩu trang, kính râm, đội mũ – “bộ ba bất ly thân,“ rõ ràng là không trang điểm.

Tô Vũ Trạch hôm nay không đeo khẩu trang, nhưng vẫn đội mũ và kính râm. Tóc anh bù xù vì không kịp gội đầu, đêm qua ngủ dậy tóc dựng cả lên, đội mũ là cách duy nhất để “giữ thể diện.”

Hai người chào nhau rồi cùng lên xe. Tô Vũ Trạch trông vẫn còn ngái ngủ, nên Hứa Dịch cũng không nói chuyện nhiều.

Quãng đường từ khách sạn đến sân bay mất hơn một giờ, đủ để Tô Vũ Trạch chợp mắt. Đến nơi, Hứa Dịch phải lay anh dậy.

Với vẻ mặt ngái ngủ, Tô Vũ Trạch lơ mơ kéo vali vào sân bay. Hôm nay là lịch trình công khai, tất nhiên không thiếu fan hâm mộ đến tiễn đưa.

Vừa bước vào sảnh sân bay, hai người đã bị fan bao vây. Hứa Dịch nhanh chóng nhận ra sự chia nhóm rõ ràng: Fan chia thành ba nhóm

Fan của anh tập trung ở một bên.

Fan của Tô Vũ Trạch ở bên kia.

Ở giữa là... fan CP.

Hứa Dịch có chút thắc mắc, không biết làm thế nào mà ba nhóm này có thể “chung sống hòa bình” như vậy.

Trên đường di chuyển vào sân bay, các fan không ngừng nói chuyện với họ. Ai cũng muốn được hai người trả lời, khiến Hứa Dịch chỉ có thể liên tục gật đầu, dù biết mình đeo khẩu trang, nụ cười cũng không ai thấy được.

Khác với hình ảnh uể oải trên xe, Tô Vũ Trạch trong sân bay luôn nở nụ cười tươi, như thể vừa “bật công tắc” năng lượng.

“Anh chưa tán đều kem nền!”

Đi được nửa đường, một fan nhỏ giọng nói:

“Tô Tô, anh chưa tán đều kem nền.”

Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng như có “ý trời,“ Tô Vũ Trạch ngay lập tức nghe thấy. Anh theo phản xạ đưa tay lên mặt, nhớ lại buổi sáng vội vã thoa kem mà không kiểm tra.

“Không phải chứ? Thật sự chưa tán đều sao?”

Anh vội rút điện thoại để soi, nhưng ánh sáng và góc nhìn không đủ rõ. Lúc này, một fan đưa cho anh một chiếc gương nhỏ.

“Cảm ơn.” Tô Vũ Trạch nhận lấy, soi gương, và... quả nhiên! Kem nền tích tụ thành từng mảng, đặc biệt là quanh mũi – nơi bị kính râm “chèn ép” càng lộ rõ hơn.

Ngay lập tức, anh dùng tay xoa xoa để tán đều hơn. Sau đó, anh quay sang hỏi một fan nữ bên cạnh:

“Giờ đã đều chưa?”

Hành động bất ngờ của anh khiến cô gái giật mình, như bị tấn công bởi nhan sắc. Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, cô đáp nhỏ:

“Đều rồi...”

Tô Vũ Trạch cười đùa:

“Ban đầu định chỉnh trang một chút để trông đẹp hơn, ai ngờ lại thành ra như vậy.”

Lời nói khiến mọi người xung quanh bật cười.

Tính cách của Tô Vũ Trạch là như vậy – nghiêm túc trong công việc, nhưng đôi lúc lại khá xuề xòa trong đời sống thường ngày. Sự đối lập này vô tình tạo nên sức hút, giúp anh chiếm được tình cảm của nhiều fan.

Trong đám đông, một số fan lên tiếng:

“Anh không trang điểm cũng rất đẹp!”

“Toàn người nhà cả, cần gì hóa trang?”

“Thôi lần sau ngủ thêm chút đi!”

Những câu nói đùa này tạo nên bầu không khí vui vẻ giữa họ và fan hâm mộ.

Hứa Dịch lặng lẽ quan sát

Đứng bên cạnh, Hứa Dịch không nói gì. Đôi kính râm che đi ánh mắt của anh, nhưng anh biết rõ mình không thể rời mắt khỏi Tô Vũ Trạch.

Cho đến khi hai người vẫy tay tạm biệt fan, ánh nhìn ấy mới chịu dứt.

Hứa Dịch chợt nhận ra, lời bài hát ấy thật đúng: “Khi bạn thích một người từ tận đáy lòng, bạn sẽ không kiềm chế được việc chăm chú nhìn họ.”

Từng cử chỉ, từng hành động của Tô Vũ Trạch trong mắt anh như được phóng đại lên, thậm chí cả những khoảnh khắc tưởng chừng rất nhỏ nhặt, như việc không tán đều kem nền.

Hôm nay, Hứa Dịch thấy anh ấy thật đáng yêu.

Một sự đáng yêu không hề mâu thuẫn với tuổi tác, và cũng chẳng khiến người ta cảm thấy trẻ con hay ngớ ngẩn. Nó vừa đủ để khiến Hứa Dịch, một lần nữa, cảm thấy trái tim mình rung động.

“Anh là một người sống thoải mái như vậy, Hứa Dịch nghĩ thế là tốt nhất.”

Cho đến khi cả hai lên máy bay, Tô Vũ Trạch mới thực sự để lộ vẻ mệt mỏi của mình.

Anh vốn rất không muốn để fan thấy hình ảnh mình uể oải, kiệt sức. Trong suy nghĩ của anh, mỗi người đều có một nghề nghiệp riêng, và họ cần nỗ lực hết mình để làm tốt công việc đó.

Với Tô Vũ Trạch, công việc của anh là một diễn viên, và tất cả những việc này đều là trách nhiệm của anh. Anh không cảm thấy cần phải cố xây dựng hình tượng “chuyên nghiệp” trong mắt công chúng.

Điều anh muốn thể hiện trước fan hâm mộ là năng lượng tích cực, là thái độ sống lạc quan, nhiệt huyết. Còn những mệt nhọc, lo toan, anh chọn giữ lại cho riêng mình để tự mình xử lý.

Trong một xã hội vốn đã đầy áp lực, Tô Vũ Trạch hiểu rằng nhiều người tìm đến thần tượng để có được niềm vui và sự an ủi. Anh không muốn trạng thái mệt mỏi của mình làm ảnh hưởng đến niềm vui đó.

Giờ đây, khi trên máy bay chỉ còn anh và Hứa Dịch, Tô Vũ Trạch mới tháo kính râm ra, đặt sang một bên.

“Không hiểu sao mỗi lần ở cạnh cậu, tôi cứ toàn ngủ thôi.”

“Không sao.” Hứa Dịch nhẹ nhàng đáp lại.

Được ở bên cạnh anh đã là một điều hạnh phúc đủ đầy rồi, bất kể anh làm gì.

Nửa câu sau, Hứa Dịch giữ lại trong lòng. cậu chỉ lặng lẽ nhìn người ngồi trước mặt mình, không dám để lộ dù chỉ một chút tâm tư thầm kín.

Đối với cậu , chỉ cần được bên cạnh Tô Vũ Trạch thế này, đã là quá đủ. Dù là khoảng lặng hay những giây phút thoáng qua, Hứa Dịch cũng trân trọng từng khoảnh khắc.