Vì vậy, khi vẽ màu trên chiếc bình hoa, Tô Vũ Trạch đã chọn một họa tiết khá đơn giản để thực hiện. Dù vậy, anh vẫn gặp phải nhiều khó khăn trong quá trình làm. May mắn thay, Trương sư phụ luôn kịp thời xuất hiện để hỗ trợ. Mặc dù có chút vất vả, nhưng cuối cùng anh cũng hoàn thành được tác phẩm vẽ màu. Khi nhìn lại bức vẽ đã hoàn thành, Tô Vũ Trạch vẫn cảm thấy không hài lòng vì nó chưa thực sự đẹp mắt. Tuy nhiên, so với Hứa Dịch, tiến độ của anh đã được xem là rất nhanh. Phía Hứa Dịch thì gần như không có tiến triển, mọi thứ cứ bế tắc. Vốn dĩ không có năng khiếu về hội họa, đến khi bước vào vẽ màu thì các vấn đề càng chồng chất. Trương sư phụ, hiểu rõ tình hình của cậu, đã chọn cho Hứa Dịch một họa tiết cực kỳ đơn giản. Dù vậy, cậu vẫn hoàn thành rất chậm. Cuối cùng, Tô Vũ Trạch lại phải ra tay giúp đỡ. Dưới sự hợp tác của cả ba người, tác phẩm mới được hoàn thành. Sau đó, đến phần phát biểu những lời khách sáo mang tính chính thức: “Thực ra, kỹ nghệ vẽ màu thếp vàng là một công đoạn rất phức tạp. Những gì chúng ta trình bày hôm nay chỉ là một phần rất nhỏ trong toàn bộ quy trình. “Là một di sản văn hóa phi vật thể, kỹ nghệ này đang rất cần được bảo tồn và truyền lại. Hiện tại, chúng tôi đã mở nhiều lớp học liên quan. Nếu mọi người quan tâm, hãy đến tìm hiểu thêm. “Cảm ơn hai vị đã tham gia vào quá trình chế tác ngày hôm nay. Những tác phẩm này sẽ được đem đấu giá sau. Xin hãy tiếp tục theo dõi thông tin từ nền tảng chính thức của chương trình. Buổi vẽ màu hôm nay thực sự rất tốn thời gian. Từ khi kết thúc bữa sáng, hai người đã đến xưởng, làm việc liên tục cho đến tối mới xong. Dù đã đến cổ trấn, họ vẫn chưa có cơ hội dạo chơi. Nhân lúc cuối cùng cũng rảnh rỗi, Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch quyết định vừa đi dạo dọc con phố, vừa thong thả trở về. Cổ trấn này chưa bị thương mại hóa hoàn toàn, vẫn giữ lại được phần lớn vẻ đẹp nguyên bản. Tô Vũ Trạch đặc biệt yêu thích bầu không khí cổ kính nơi đây. Khi đứng giữa khung cảnh này, anh cảm giác như mình đã vượt qua ngàn năm thời gian, trở về một thời đại xa xưa. “Tôi đột nhiên cảm thấy nếu quay một bộ phim thời Dân Quốc ở đây thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.” Hứa Dịch nhìn quanh khung cảnh xung quanh. Dù quay phim ở khu vực này có thể khá phức tạp, nhưng không phải không thể thực hiện: “Đúng vậy, nơi này được bảo tồn rất tốt.” “Tôi hình như đã lâu lắm rồi chưa đóng phim Dân Quốc.” Trước đây, Tô Vũ Trạch từng tham gia một vài bộ phim nghệ thuật thời Dân Quốc, chủ yếu là những câu chuyện lãng mạn kiểu tài tử giai nhân. Nhưng sau đó, đã rất lâu anh không nhận được kịch bản phù hợp nữa. 【Đã lâu không thấy anh ấy đóng phim.】 【Fan sự nghiệp chờ mòn mỏi rồi đây (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩___-̩̩̩-̩̩̩)。】 【Phải chăng điều này có nghĩa là bộ phim tiếp theo sẽ là phim thời Dân Quốc?】 【Dân Quốc thực sự rất đáng xem, đặc biệt là bộ “Sơ Nguyệt Tứ trước đây, đúng là cực phẩm!】 【Tôi cũng chính vì “Sơ Nguyệt Tứ mà thành fan đây! A a a a!】 “Sơ Nguyệt Tứ” là một bộ phim thời Dân Quốc mà Tô Vũ Trạch từng tham gia. Nội dung của phim hơi khó hiểu, nhưng chất lượng sản xuất vô cùng xuất sắc. Từ phục trang, đạo cụ đến từng chi tiết nhỏ đều được tái hiện một cách hoàn hảo. Mỗi cảnh quay trong phim gần như đều có thể cắt ra làm poster, trở thành thiên đường cho cả fan nhan sắc lẫn fan sự nghiệp của anh. Nhờ bộ phim này, Tô Vũ Trạch đã thu hút được một lượng lớn người hâm mộ và đưa sự nghiệp lên một tầm cao mới. “Thầy Tô, bộ phim tiếp theo của anh có dự định nhận phim Dân Quốc không?” “Nếu có kịch bản hay thì đều có thể cân nhắc, không vấn đề gì.” Hai người vừa trò chuyện vừa trở về khách sạn. Sau một ngày ghi hình mệt mỏi, cả ekip đều rất cần nghỉ ngơi, và buổi livestream hôm nay cũng chính thức kết thúc. Trở về phòng, Tô Vũ Trạch dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, anh thấy nhân viên chương trình đứng đó. “Chuyện gì vậy?” “Là thế này, thầy Tô, hiện tại có một việc thế này...” “Chiều nay các anh đến xưởng vẽ màu, chủ của xưởng rất ấn tượng với khả năng vẽ của anh và muốn hợp tác. Họ đang hỏi liệu có thể xin thông tin liên lạc của anh không. Vì vậy, chúng tôi muốn xin ý kiến của anh trước.” Tô Vũ Trạch không ngờ chỉ tham gia một chương trình mà lại có thể tự tạo cơ hội hợp tác cho mình. Không suy nghĩ nhiều, anh đưa số điện thoại của người quản lý: “Đây là số của Giang Vũ, quản lý của tôi. Họ có thể liên lạc với anh ấy để bàn cụ thể.” “Được rồi, cảm ơn thầy Tô. Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này.” “Không có gì, mọi người nghỉ ngơi sớm nhé.” Sau khi đóng cửa, Tô Vũ Trạch nghĩ một lát rồi gọi ngay cho Giang Vũ. Khi vừa bắt máy, Giang Vũ đã hỏi đầy lo lắng: “Sao tự nhiên lại gọi giờ này? Có phải ghi hình xảy ra chuyện gì không?” “Anh không thể nghĩ tốt về tôi một chút sao?” “Chủ yếu là cậu chẳng bao giờ gọi tôi vì chuyện tốt, chỉ có chuyện xấu mới nhớ đến tôi thôi.” “Được rồi, nghe tôi nói này. Ở đây có một xưởng vẽ màu thếp vàng, chiều nay chúng tôi đến đó quay chương trình, vừa rồi nhân viên chương trình nói họ muốn hợp tác với tôi. Tôi đã đưa số điện thoại của anh, sau này anh tự xử lý các chi tiết nhé.” “Hiểu rồi, tôi sẽ để tâm việc này. cậu cứ yên tâm, mọi chuyện để tôi lo.” “Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.” “Khoan đã, cậu thì không có gì, nhưng tôi có chuyện muốn nói.” Giang Vũ vội vàng ngăn lại. “Là thế này, tôi cũng có xem qua một phần chương trình của cậu . cậu với Hứa Dịch nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.” Nghe vậy, Tô Vũ Trạch hơi ngạc nhiên: “Chúng tôi có làm gì đâu?” “Dù sao thì cứ hơi giãn cách một chút vẫn tốt hơn. Nếu không, sau này khi cần quảng bá phim hoặc xử lý dư luận sẽ rất khó đấy.” “anh đúng là người có suy nghĩ không bình thường, nên nhìn gì cũng thấy không bình thường. Chúng tôi chỉ đang giao lưu rất bình thường thôi.” “Chỉ là tương tác bình thường giữa bạn bè, còn mọi người nghĩ gì thì chúng tôi cũng không thể kiểm soát được.” Tô Vũ Trạch thực sự không để tâm đến chuyện này, kết thúc cuộc trò chuyện với Giang Vũ liền đi ngủ. Việc “đẩy thuyền CP” này, dù anh đồng ý, cũng chưa từng xem là chuyện lớn. Ngược lại, Hứa Dịch lại là một người rất dễ gần. Qua những lần tiếp xúc, anh cảm thấy khá vui vẻ khi làm việc chung với “cậu bạn trẻ” này.