Nhưng Tô Vũ Trạch, đang ngồi ăn mì, rõ ràng không biết gì về những đợt sóng ngầm trong lòng Hứa Dịch. Trong lúc Hứa Dịch đang để tâm trí mình phiêu dạt, Tô Vũ Trạch đã ăn xong. Anh đặt đũa xuống, nói: “Chúng ta đi thôi. Hứa Dịch lúc này mới bừng tỉnh, đứng dậy chào tạm biệt ông chủ quán, rồi cả hai cùng rời khỏi quán. “Không ngờ, dù ở một nơi kín đáo như thế này, nhưng quán này lại có hương vị rất ngon. “Trước đây, khi còn học cấp ba, tôi hay đến đây ăn. Quán này mở lâu lắm rồi. Nghe vậy, Tô Vũ Trạch mới nhận ra rằng, hai người hóa ra lại là đồng hương. “Cậu là người ở đây à? “Ừm. Hứa Dịch gật đầu, dường như Tô Vũ Trạch thực sự không nhớ gì về cậu. “Vậy thì chúng ta cũng coi như là đồng hương. Tôi cũng là người ở đây, nhưng mấy năm trước đã ra nước ngoài cùng gia đình. “Mấy năm nay nơi này thay đổi nhiều thật. Lúc tôi vừa về nước, gần như không còn nhận ra dáng vẻ trước đây nữa. “Đúng vậy, mấy năm nay đất nước phát triển rất nhanh. Khi xe quay lại dưới chung cư của Tô Vũ Trạch, thời gian đã gần 12 giờ đêm. “Hình như lần nào cũng làm phiền cậu. “Không sao đâu. Bạn bè mà, chính là để giúp đỡ lẫn nhau. Hứa Dịch trả lời với nụ cười, giọng nói mang theo sự ấm áp. Từ lúc ngồi ăn đến lúc chia tay, Hứa Dịch luôn giữ trong lòng những suy nghĩ phức tạp, nhưng khi đối diện với Tô Vũ Trạch, cậu vẫn luôn thể hiện một sự tự nhiên và chân thành nhất. Có lẽ, việc được ở bên anh, dù chỉ với tư cách bạn bè, cũng đã là một niềm vui mà cậu không muốn đánh mất. “Về sớm nhé. “Tạm biệt. Hai người chào hỏi vài câu, rồi Tô Vũ Trạch lên lầu. Hứa Dịch về đến nhà, dọn dẹp xong thì đã gần 1 giờ sáng, nhưng cậu lại không thấy buồn ngủ chút nào. Trong đầu cậu cứ quanh quẩn hình bóng một người. Chuyện xảy ra hôm nay vốn dĩ rất bình thường, nhưng vì người đó mà trở nên đặc biệt. Hứa Dịch nghĩ, mình không thể tiếp tục chần chừ nữa, cũng không muốn chần chừ thêm. Thế là cậu nhắn cho Tống Dẫn Chương: “em muốn chuyển nhà, ngày mai chuyển luôn. Tống Dẫn Chương, dù là một người nghiện công việc, nhưng cũng không vui vẻ gì khi nhận được tin nhắn lúc 2 giờ sáng: “Bây giờ là 2 giờ sáng, em không thấy nhắn tin vào giờ này là không thích hợp sao? “em biết anh chắc chắn chưa ngủ mà. Dòng chữ đang nhập trên khung chat hiển thị một lúc lâu, cuối cùng Hứa Dịch chỉ nhận được một câu: “Chuyển thì chuyển, mai chuyển. --- Sáng hôm sau, Tống Dẫn Chương thật sự gọi công ty chuyển nhà đến giúp Hứa Dịch. Thực ra, cũng chẳng có gì nhiều để chuyển, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo thường mặc. Còn lại, mọi thứ ở căn hộ mới đều đã được chuẩn bị sẵn. Tống Dẫn Chương không nhịn được mà trách móc: “Chuyện gì cũng cần tuần tự từng bước, em đùng một cái chuyển qua, không sợ người ta bị dọa à? “Nhưng giờ nhà em ở xa quá, rất bất tiện. “Khi trước mua nhà, anh đã bảo đừng mua ở nơi xa xôi thế mà em không chịu nghe. Hứa Dịch âm thầm tự nhủ, lúc đó ai mà ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này? May mắn là vẫn có cách bù đắp, nhờ sự giúp đỡ tận tình của người anh tốt. Hứa Dịch bày tỏ lòng biết ơn: “Khi nào rảnh, em mời anh ăn cơm. “Thôi đi, lông cừu mọc trên thân cừu. Đợi đến ngày hai người thật sự ở bên nhau, hãy cùng nhau mời anh ăn cơm cũng chưa muộn. “anh tin ngày đó sẽ không còn xa. --- Tô Vũ Trạch biết hôm nay có một người hàng xóm mới chuyển đến đối diện nhà anh. Căn hộ đối diện trước giờ vẫn để trống, chưa từng có ai ở. Khu nhà của anh là dạng mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, với an ninh và dịch vụ rất tốt, tất nhiên giá cả cũng không hề rẻ. Phần lớn những người sống ở đây đều có điều kiện khá giả, nên việc gặp người nổi tiếng cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Tô Vũ Trạch vốn không thích kiểu nhà một tầng hai hộ. Anh từng định mua luôn căn hộ đối diện, nhưng quản lý tòa nhà nói căn hộ đó đã được bán, thế là anh bỏ ý định. Nhưng anh không ngờ người chuyển đến đối diện lại là Hứa Dịch, cho đến khi cậu gõ cửa nhà anh. Nhìn người đứng trước cửa, vẻ mặt Tô Vũ Trạch đầy kinh ngạc: “Cậu chính là người hàng xóm mới đối diện nhà tôi? Hứa Dịch gật đầu: “Chỗ ở cũ của tôi hơi bất tiện, đúng lúc hợp đồng thuê nhà cũng hết hạn. Thêm nữa, một người họ hàng bảo họ có căn hộ để trống, thế là tôi chuyển đến đây. Lời giải thích rất hợp lý, chỉ là không ngờ thế giới lại có chuyện trùng hợp như vậy. “Thật là tình cờ, không ngờ cậu lại chuyển đến ngay đối diện nhà tôi. “Sau này chắc sẽ phải làm phiền thầy Tô nhiều. “Không sao đâu, chỉ cần là việc tôi giúp được. “Giờ tôi đúng là cần nhờ anh giúp một chuyện. Tôi vừa mới chuyển tới, chưa quen thuộc khu này lắm. Gần đây có siêu thị lớn nào không? Tôi cần mua ít đồ dùng hàng ngày. Trước đây, những việc như thế này thường do trợ lý Kiến Quốc làm, còn Tô Vũ Trạch thực sự rất ít khi tự đi siêu thị. Dù vậy, anh vẫn biết vị trí của siêu thị. Khu nhà của họ có giao thông rất thuận tiện, cách đó khoảng 1km là một siêu thị lớn. “Ra cổng rẽ trái, đi tầm 1km là có một siêu thị lớn. Nhưng siêu thị đó khá đông người. Nếu không muốn chen chúc, cậu có thể đi thêm chút nữa, có một siêu thị nhập khẩu, ít người hơn nhưng đồ ở đó hơi đắt. Tô Vũ Trạch nói một hồi, rồi thêm: “Cậu cần mua nhiều không? “Cũng kha khá. Mới chuyển tới mà, thiếu nhiều thứ. Hứa Dịch trả lời: “Thật ra gọi trợ lý mua giúp cũng được, nhưng lại phải liệt kê đồ cần mua, quá phiền, nên tôi nghĩ tự đi thì hơn. “Nếu vậy, để tôi đi cùng cậu. Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì. Dưới sự thuyết phục khéo léo của Hứa Dịch, cuối cùng Tô Vũ Trạch cũng nói ra câu mà Hứa Dịch từ đầu đã muốn nghe: “Vậy thì thật ngại quá, phiền anh nhiều rồi. Tuy nhiên, ở giai đoạn này, vẫn cần phải tiếp cận một cách nhẹ nhàng: “Không có gì phiền đâu, chỉ là đi siêu thị thôi mà. Đúng lúc tôi cũng có đồ cần mua. cậu đợi tôi một chút, tôi đi thay đồ, lát nữa qua gọi cậu. “Được. Tô Vũ Trạch về nhà, tùy ý thay một bộ quần áo. Nghĩ rằng đi siêu thị có thể gặp một số rủi ro, anh đội thêm mũ, đeo khẩu trang, quấn kín người rồi mới đi sang gõ cửa nhà Hứa Dịch. Cửa mở rất nhanh, Hứa Dịch cũng đã đeo khẩu trang sẵn. Là người nổi tiếng, việc đi siêu thị thực sự rất phiền phức. Cả hai lên xe, Tô Vũ Trạch không nhịn được mà than thở: “Chúng ta quấn kín như vậy, chẳng phải càng khiến người khác phải nhìn thêm vài lần sao?