Mẹ Hứa Dịch cũng không thực sự muốn ép anh phải lập tức tìm bạn đời, nên không còn dây dưa đến chuyện tình cảm nữa.

“Thôi được rồi, mẹ với bố con cũng già rồi, không quản được các con nữa. Tóm lại, hãy quan tâm đến cuộc sống của mình một chút, đừng lúc nào cũng khiến bố mẹ phải lo lắng.

“Ăn cơm thôi, ăn xong thì về sớm. Nhà các con đều ở khá xa đây.

Cả gia đình quây quần bên nhau dùng bữa tối thật vui vẻ. Sau đó, Hứa Dịch và Tống Dẫn Chương cũng rời nhà.

Ra khỏi cửa, mỗi người lại đi một hướng vì nhà họ không cùng đường.

Tống Dẫn Chương hỏi cậu một câu trước khi đi:

“Căn hộ mà em nhờ anh tìm, anh đã tìm được rồi. Vì thời gian quá gấp, nội thất bên trong tạm thời chưa thay đổi, em cứ ở tạm một thời gian nhé.

“Còn nữa, khi nào em định mượn Cốt Cốt nhà mình?

Hứa Dịch suy nghĩ rồi trả lời:

“Để sau đi, dạo này em thật sự rất bận.

“Đợi rảnh rỗi hơn, em sẽ lên kế hoạch cho chuyện này.

“À, còn chuyện căn hộ, bao nhiêu tiền vậy? Em sẽ chuyển khoản cho anh.

Nghe vậy, Tống Dẫn Chương chỉ vỗ vai cậu một cái:

“Sao phải khách sáo thế, cứ coi như anh tặng Tiểu Tô một món quà gặp mặt.

Anh mở cửa xe, lấy ra một phong bì:

“Đây là chìa khóa với thẻ ra vào. Những thứ khác để hôm khác anh đưa qua.

Nói xong, anh lái xe rời đi, để lại Hứa Dịch chỉ biết lắc đầu.

Mùa thu đến, thời tiết quả thật ngày một mát mẻ hơn.

Buổi tối có gió thổi qua, không khí đã mang hơi lạnh.

Hứa Dịch từ từ khởi động xe, nhưng trong lòng bỗng không muốn về nhà ngay.

Cậu lái xe không mục đích trên con đường này, không biết vì sao cuối cùng lại rẽ đến khu nhà của Tô Vũ Trạch.

Khu chung cư nơi Tô Vũ Trạch ở có an ninh khá tốt, vào cổng Hứa Dịch còn phải quẹt thẻ ra vào.

Dù là một gương mặt lạ với chiếc xe chưa từng thấy, nhưng chiếc thẻ trong tay cậu là của cư dân ở đây, nên bảo vệ cũng để cậu qua.

Cậu đỗ xe dưới tòa nhà của Tô Vũ Trạch. Từ cửa sổ xe, Hứa Dịch có thể nhìn thấy đèn trong căn hộ của anh vẫn sáng.

Tô Vũ Trạch đang ở nhà. Giờ này anh đang làm gì nhỉ?

Hứa Dịch nghĩ mãi mà không đoán được câu trả lời chính xác.

Thậm chí, cậu còn muốn lên lầu để nhìn anh một chút, nhưng cuối cùng đã kìm nén được ý nghĩ bồng bột này.

Đột ngột xuất hiện trước cửa nhà người khác vào lúc này, không phải là một niềm vui bất ngờ, mà là một nỗi sợ.

Hứa Dịch ngồi trong xe một lúc, cho đến khi thấy đã muộn, mới định rời đi.

Nhưng đúng lúc cậu khởi động xe, lại thấy Tô Vũ Trạch một mình đi xuống từ trên lầu.

Anh mặc một chiếc áo hoodie màu hồng, nổi bật trong màn đêm.

Dù đội mũ và đeo khẩu trang, Hứa Dịch vẫn nhận ra anh ngay lập tức.

Muộn thế này rồi, anh xuống đây làm gì nhỉ?

-----------

Cuộc sống của Tô Vũ Trạch có thể nói là không theo quy luật nào cả.

Hôm nay không có công việc, anh ngủ một mạch cả ngày, mãi đến lúc này mới tỉnh dậy và cảm thấy đói.

Lục lọi trong tủ lạnh, anh phát hiện ra chẳng còn gì để ăn, đành phải xuống nhà mua tạm chút đồ ăn. Mặc dù trong thâm tâm rất lười, nhưng cơn đói cuối cùng đã chiến thắng sự trì hoãn.

Anh nhận ra ngay chiếc xe của Hứa Dịch, bởi trước đây Hứa Dịch từng đưa anh đi.

Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc này dưới tòa nhà, Tô Vũ Trạch nhất thời chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

Muộn thế này, sao Hứa Dịch lại ở dưới nhà anh?

Nhưng anh vốn không phải là người suy nghĩ nhiều, nên cũng chẳng mấy để tâm đến chuyện này.

Tô Vũ Trạch bước tới, gõ nhẹ vào cửa kính xe của Hứa Dịch, khiến cậu bên trong giật mình.

Hứa Dịch thầm hối hận vì lúc ra ngoài không đổi sang xe khác, nhưng cũng không ngờ Tô Vũ Trạch lại nhớ biển số xe của mình.

Giờ sự việc đã như vậy, cậu đành hạ cửa sổ xuống.

Ánh mắt của Hứa Dịch và Tô Vũ Trạch chạm nhau. Trong đôi mắt của Tô Vũ Trạch, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu như hai ngôi sao nhỏ.

“Muộn thế này, cậu làm gì ở đây?

“Tôi đến khu này gặp một người bạn, tiện đường ghé qua.

Lý do này có phần gượng ép, nhưng may mắn là Tô Vũ Trạch không đào sâu thêm.

“Muộn thế này mà thầy Tô còn ra ngoài sao?

“Ban đầu cũng không muốn, nhưng đói quá không chịu nổi.

Hứa Dịch mở cửa xe:

“Đi ăn gì không? Để tôi đưa anh đi.

Ban đầu Tô Vũ Trạch định nói mình chỉ xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua đại chút gì đó ăn tạm. Nhưng không hiểu sao anh lại đồng ý và lên xe của Hứa Dịch.

“Anh muốn ăn gì? Nhưng giờ cũng khá muộn rồi, chắc nhiều quán đóng cửa rồi.

Tô Vũ Trạch nghĩ một lúc, nhưng chẳng nghĩ ra được gì cụ thể.

Có nhiều món anh muốn ăn, nhưng vì gần đây lịch trình dày đặc, không thể ăn uống bừa bãi. Nếu chẳng may ăn phải thứ không tốt, Giang Vũ nhất định sẽ không để yên cho anh.

“Ăn gì cũng được. Để tôi nghĩ xem quanh đây có gì.

Bình thường Tô Vũ Trạch không hay ra ngoài, phần vì thích ở nhà, phần vì đi lại không mấy thuận tiện, nên anh thường gọi đồ ăn giao tận nơi.

“Hay là đi ăn bánh bao chiên nhỉ? Tự dưng tôi lại thèm món đó. Nhưng giờ muộn thế này ăn có hơi dầu mỡ không?

“Thôi, ăn mì hoành thánh đi.

Tô Vũ Trạch chấp nhận lựa chọn khác:

“Có một quán mì hoành thánh ở ngay rẽ trái ngoài khu nhà tôi. Cậu thả tôi ở đó là được rồi. Muộn rồi, cậu về sớm đi.

“Được.

Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, quán mì hoành thánh ngoài cổng khu đã đóng cửa.

“Sao lại đóng cửa sớm thế này?

“Có thể là bán hết rồi.

“Thôi, cậu thả tôi ở đây, tôi vào cửa hàng tiện lợi mua đại chút gì đó ăn là được.

“thầy Tô, anh đói lắm à?

Tô Vũ Trạch cảm nhận một chút, thấy hình như cơn đói đã qua đi phần nào, không còn đói cồn cào như lúc trước.

“Cũng tạm, không đói lắm.

“Vậy để tôi đưa anh đến một quán ăn rất ngon.

“Được. Tô Vũ Trạch gần như đồng ý ngay mà không nghĩ ngợi gì.

Ai ngờ xe chạy thêm một lúc, may mà giờ này đường không tắc. Hứa Dịch rẽ qua mấy con đường rồi dừng lại ở một con ngõ nhỏ hẹp.

Xe không thể đi tiếp, nên Hứa Dịch đỗ xe ở bãi đậu bên đường:

“Chúng ta phải đi bộ một đoạn.

Cậu lấy một chiếc khẩu trang từ ngăn kéo trong xe, đeo lên mặt, rồi cùng Tô Vũ Trạch xuống xe.

Khu vực này có khá nhiều quán ăn. Dù giờ đã muộn nhưng không ít quán vẫn đang mở cửa.

Cả hai đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến quán mà Hứa Dịch nói.

Đó là một quán mì trông rất nhỏ, thậm chí Tô Vũ Trạch còn không thấy bảng hiệu của quán ở đâu.