Sau khi kết thúc bài học bắn súng, Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch tiếp tục một loạt các buổi huấn luyện động tác. Bộ phim này chứa rất nhiều cảnh hành động. Những cảnh này sẽ khiến khán giả cảm thấy mãn nhãn khi xem, nhưng lại cực kỳ vất vả trong quá trình quay. Các động tác trong quá trình quay phim sẽ có chút khác biệt so với lúc huấn luyện. Khi quay, các động tác thường đơn giản hơn, do có sự hỗ trợ của dây treo (cáp treo). Nhưng để tạo hiệu ứng hình ảnh chân thực nhất, hai diễn viên chính vẫn phải thực hiện trước các bài huấn luyện cơ bản về đấu võ và kỹ năng đu dây. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng các biện pháp bảo hộ, nhưng ngay sau ngày đầu tiên của khóa học, Tô Vũ Trạch cảm thấy toàn thân mình đau nhức. Người huấn luyện cùng anh đã rất nhẹ tay, nhưng dù vậy, anh vẫn bị “đánh không khác gì một bao cát. Cơ thể anh như rã rời, đặc biệt là cánh tay trái gần như không nhấc nổi. Chiều nay, anh bị ném xuống đất không biết bao nhiêu lần, và có thể tưởng tượng được rằng, sáng mai dậy, cơn đau nhức sẽ còn tệ hơn. Khóa học này được thực hiện theo hình thức 1-1, nên anh không biết tiến trình bên phía Hứa Dịch ra sao. Chỉ biết rằng, khi anh quay lại ký túc xá, Hứa Dịch vẫn chưa trở về. Ở phía Hứa Dịch, cậu thực sự đã có một trận đối kháng 1v1. Ban đầu, chỉ là một buổi so tài, nhưng dần dần, rất nhiều người đã tụ tập xung quanh để xem. Các đồng đội trong đội đều biết phó đội trưởng của họ là quán quân thi đấu cấp khu vực. Ngoài những tân binh mới, hầu hết mọi người đều nhận ra Hứa Dịch. Nếu không phải trước khi họ đến, đội trưởng đã dặn dò kỹ rằng không được thể hiện sự quen thuộc quá mức, thì có lẽ tất cả đã xúm lại để trò chuyện thân thiện với cậu. Hứa Dịch vốn là người rất được lòng mọi người trong đội, vì vậy, sự xuất hiện của cậu luôn nhận được sự chú ý đặc biệt. Thực ra, khi Hứa Dịch mới vào đội, chẳng ai thèm để mắt tới cậu. Ai cũng nghĩ cậu là một chàng trai nhỏ nhắn, trắng trẻo, trông yếu đuối và cần được bảo vệ như em trai út. Nhưng không ai ngờ rằng “em trai út” này, khi động tay động chân, lại chẳng kém gì phó đội trưởng Vương Bình Nguyên. Cuối cùng, trận đấu giữa hai người cũng không phân thắng bại. Vương Bình Nguyên ném cho Hứa Dịch một chiếc khăn: “Các cậu không tập luyện, tụ tập xem náo nhiệt cái gì vậy?” “Không phải muốn học hỏi kinh nghiệm từ phó đội trưởng sao ~” “Hứa Dịch, dù cậu đã vào giới giải trí, nhưng xem ra vẫn không bỏ bê võ thuật nhỉ.” Hứa Dịch vẫn giữ vẻ thư sinh nhã nhặn của mình, ngay cả khi ở trên sân đấu, cậu cũng rất hiếm khi để lộ vẻ hung hãn. “Làm gì có chuyện đó.” “Thôi, mọi người giải tán đi. Cậu cũng về nghỉ ngơi đi.” Vương Bình Nguyên liếc nhìn về phía phòng tập bên cạnh: “Bên đó chắc xong lâu rồi. Thầy Tô nhà cậu chiều nay chắc bị hành cho ra trò.” “Cậu mau về an ủi một chút đi.” Hứa Dịch nghe vậy lắc đầu: “Cái gì mà thầy Tô nhà tôi?” “Trên đời này chẳng có thứ gì cậu muốn mà không có được.” “Tất nhiên, Tô Vũ Trạch không phải là 'thứ gì,' nhưng với cậu thì đâu khác gì?” Lời này nghe sao mà kỳ cục. Hứa Dịch chuẩn bị rời đi: “Lời này nghe giống như mắng người vậy.” “Cậu hiểu ý tôi không phải vậy là được.” Hứa Dịch hiểu rõ ý của anh ta. Nhưng trong lòng cậu, Tô Vũ Trạch không thể so sánh với bất kỳ điều gì trên thế gian này. anh là viên ngọc trong tim Hứa Dịch, là giấc mơ mà cậu chưa bao giờ dám chạm tới suốt bao năm qua. Khi đẩy cửa ký túc xá, Hứa Dịch liền thấy Tô Vũ Trạch nằm úp sấp, không động đậy. Nghe tiếng cửa, Tô Vũ Trạch lên tiếng: “Cậu về rồi à? Sao giờ này mới về?” “Kết thúc muộn một chút.” Hứa Dịch nhìn anh , hỏi: “ anh ăn cơm chưa?” “Bây giờ tôi chẳng nuốt nổi gì cả, cảm giác cơ thể như sắp tan rã rồi.” “Hôm nay tôi như một bao cát, bị quăng lên quăng xuống không biết bao nhiêu lần.” “Tôi nghĩ mai tốt nhất không ăn gì, không thì chắc chắn sẽ nôn mất.” Hứa Dịch biết cảm giác này, bởi tất cả đều đã từng trải qua giai đoạn như vậy. “Cơm là sắt, ăn là thép, vẫn phải ăn chút gì đó.” “Không giấu gì cậu, giờ tôi chắc cầm đũa cũng không nổi.” Tô Vũ Trạch nhấc cánh tay lên, nhưng nó run rẩy không ngừng: “Tôi cảm giác mai cánh tay này chắc không nhấc lên nổi nữa.” Hứa Dịch mở tủ, lấy ra một hộp thuốc: “ anh đau chỗ nào, để tôi xoa thuốc cho.” Tô Vũ Trạch không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn cậu: “Cái này có tác dụng à?” “Ừ, cũng hiệu quả đấy.” Hứa Dịch kéo ghế đến, đặt hộp thuốc lên bàn. Thuốc có mùi hơi lạ, nhưng không khó chịu. Tô Vũ Trạch nhìn cậu lấy một ít thuốc bôi vào tay, xoa xoa hai lần rồi thoa lên cánh tay mình. Ngay lập tức, một tiếng hét thảm thiết vang lên trong phòng ký túc. Tô Vũ Trạch ban đầu không định kêu to như vậy, nhưng lực tay của Hứa Dịch quá mạnh, khiến anh cảm giác như mất nửa cái mạng. Thực sự rất đau, đến mức Tô Vũ Trạch không nói nổi một câu hoàn chỉnh: “Cậu... nhẹ chút... nhẹ chút...” “Được.” Hứa Dịch miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn không giảm chút lực nào. Tô Vũ Trạch cảm thấy cách xoa bóp của cậu còn “dữ dội” hơn cả các thầy ở tiệm massage: “Cậu với tôi có thù gì sao? Muốn nhân cơ hội này lấy mạng tôi à?” “Không đời nào.” Tô Vũ Trạch vốn không luyện tập nhiều nên cơ thể có chút mũm mĩm, sờ vào cảm giác mềm mại. Ngược lại, Hứa Dịch trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng cơ thể cậu lại toàn cơ bắp rắn chắc, chạm vào cứng như đá. “Thầy Tô, anh bị đau cơ, hôm nay xoa bóp, mai sẽ đỡ hơn. Nếu không xoa, mai còn đau hơn.” Tô Vũ Trạch cứ rên rỉ mãi, nhưng ít ra không còn yêu cầu cậu dừng tay nữa. Cũng không rõ là do hiệu quả của thuốc hay do lực tay của Hứa Dịch quá mạnh, Tô Vũ Trạch cảm thấy chỗ vừa được xoa bóp ấm lên, quả thực không còn đau như trước. “Sao cậu còn biết làm cả cái này? Mấy ngày nay tôi phát hiện cậu dường như cái gì cũng biết.” “Làm gì có, trên đời này vẫn còn nhiều thứ tôi không biết lắm.” “Ví dụ như?” “Điều này có lẽ cần thầy Tô tự mình khám phá rồi.” Hứa Dịch kết thúc buổi “dịch vụ xoa bóp,“ cẩn thận đậy hộp thuốc lại rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay. “Thấy đỡ hơn chưa?” Tô Vũ Trạch thử cử động, dù vẫn còn đau, nhưng ít ra không còn cảm giác như mỗi cử động là muốn nghẹt thở nữa. “Có vẻ thực sự đỡ đau hơn rồi.” “Vậy là được. Đi thôi, đi ăn cơm nào.”