Hai người vừa ra khỏi cửa phòng tập, mới nhận ra hôm nay trời âm u.

Những đám mây đen dày đặc trên bầu trời, trông như sắp đổ mưa.

Không khí thoang thoảng mùi đất ẩm, Tô Vũ Trạch hít một hơi sâu, rồi hỏi:

“Bây giờ làm sao? Chúng ta ăn ở đâu đây?”

Giờ đã quá trễ, chắc chắn nhà ăn không còn đồ ăn nữa.

Hứa Dịch đành nói:

“Về trước đã, về tìm xem còn gì ăn được không.”

Tô Vũ Trạch thực sự rất mệt. Buổi sáng tập luyện trong phòng bắn đã khiến anh cảm thấy tay mình như không còn nhấc nổi.

Lúc nãy không để ý, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng tập, anh đã cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến.

Về đến ký túc xá, Tô Vũ Trạch ngã xuống giường, không đầy một lúc đã ngủ say.

Thấy anh ngủ, Hứa Dịch quyết định đi tìm kiếm chút đồ ăn.

Nhà ăn đúng là không còn gì, nhưng ở chỗ Vương Bình Nguyên thì chắc chắn có.

Lúc này, dù đang là giờ nghỉ trưa, nhưng Vương Bình Nguyên không hề ngủ.

Hứa Dịch gõ cửa bước vào, thấy anh ta đang cúi đầu bên chiếc máy tính, không rõ đang làm gì.

“ anh đang làm gì đấy?”

“Đừng nhắc nữa, đang viết tài liệu đây.”

Vừa trả lời Hứa Dịch, tay của Vương Bình Nguyên vẫn không ngừng gõ bàn phím:

“Cậu không biết đâu, trong đội chúng tôi chất đống bao nhiêu tài liệu chờ viết đấy.”

“Kêu đội trưởng Lưu chia sẻ chút đi.”

“Đừng nhắc, anh ấy cũng chẳng muốn viết, tôi cũng không muốn, cuối cùng mọi thứ lại đổ lên đầu tôi.”

“Đợt trước tôi đi công tác, về phát hiện mấy tài liệu từ nửa tháng trước vẫn chưa ai động vào.”

Nghe vậy, Hứa Dịch không nhịn được cười, Vương Bình Nguyên lại hỏi :

“Thế cậu đến đây tìm tôi để làm gì?”

“Tôi tới tìm chút đồ ăn.”

Vương Bình Nguyên hơi ngạc nhiên:

“Hai cậu không phải tập đến giờ này chứ?”

“Chúc mừng, anh đoán đúng rồi.”

“Người thường mất ít nhất vài ngày mới học được. Có phải cậu làm tốt quá, khiến cậu ấy cảm thấy mình vô dụng không?”

“Tiểu Hứa, cậu thế này là gian lận đấy.”

Hứa Dịch cười nhẹ:

“Tính cách của anh ấy là vậy, hoặc không làm, hoặc phải làm tốt nhất.”

Vương Bình Nguyên nhìn biểu cảm của cậu, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói thêm gì nữa:

“Tôi giờ bận không tìm được, cậu tự lấy trong tủ kia, thích gì thì lấy.”

Hứa Dịch cũng không khách sáo, đi tới mở tủ theo hướng Vương Bình Nguyên chỉ, thấy bên trong là một đống đồ ăn.

“anh định mở tiệm tạp hóa đấy à?”

“Một phần mẹ tôi gửi, một phần người khác tặng, còn lại là của đội trưởng Lưu.”

“Tôi bình thường cũng không ăn, cậu lấy thì kiểm tra hạn sử dụng trước, nếu hết hạn thì tiện tay vứt giúp tôi.”

Hứa Dịch kiểm tra sơ qua, thấy đồ vẫn còn hạn sử dụng mới, bèn lấy vài món và tiện tay sắp xếp lại tủ đồ của Vương Bình Nguyên.

“Phòng anh ngoài anh ra còn ai hay vào không?” Hứa Dịch hỏi một cách tự nhiên.

“Chỉ có đội trưởng Lưu có chìa khóa. Thỉnh thoảng tôi quên chìa ở nhà, nên đưa anh ấy một chiếc.”

“Được rồi, tôi đi đây, phải ăn vội chút còn tập chiều.”

Hứa Dịch không nói thêm, ôm đống đồ ăn rời khỏi ký túc xá của Vương Bình Nguyên.

Khi trở về, cậu thấy Tô Vũ Trạch vẫn đang ngủ.

Tô Vũ Trạch vốn không giỏi gấp chăn, cũng ngại làm phiền Hứa Dịch nên thường cố tránh chạm vào chăn đã gấp kỹ khi ngủ trưa.

Nhưng giường nhỏ nên anh phải cuộn mình để không làm rối chăn. Dù tư thế không thoải mái lắm, Tô Vũ Trạch vẫn ngủ rất ngon.

Hứa Dịch thậm chí không nỡ đánh thức anh , nhưng nghĩ nếu không ăn chút gì, buổi tập chiều chắc chắn sẽ đói.

Cậu đành vỗ nhẹ vào vai Tô Vũ Trạch:

“Thầy Tô, thầy Tô?”

Tô Vũ Trạch, vốn nhạy cảm với việc có ai gọi mình, ngay lập tức bật dậy, hoảng hốt:

“Muộn rồi sao?”

Hứa Dịch không nhịn được cười:

“Không phải, chỉ muốn gọi anh dậy ăn chút đồ, không thì chiều đói đấy.”

Nghe vậy, Tô Vũ Trạch cuối cùng cũng tỉnh táo. Vừa mở mắt, anh đã thấy trên bàn là một đống đồ ăn.

“Sao có nhiều thế này?”

“Tôi kiếm được từ chỗ khác. anh ăn tạm đi.”

Đó đều là các món ăn nhanh, loại mà Tô Vũ Trạch thường tránh xa.

anh thậm chí có thể tưởng tượng biểu cảm của quản lý Giang Vũ nếu thấy cảnh này. Nhưng lúc này, anh như trở lại thời chưa nổi tiếng, tận hưởng sự tự do trong ăn uống.

Tô Vũ Trạch xé bao bì, ăn một cách không mấy lịch sự.

Ngủ một giấc đã lâu, giờ dậy anh thực sự thấy đói.

Hơn nữa, chiều nay còn có buổi tập cường độ cao, không phải lúc để nhịn ăn.

Hai người lót dạ qua loa, vừa kịp giờ tập trung.

Ra khỏi cửa, họ nhận ra trời đã bắt đầu mưa. Những hạt mưa nhỏ, dày đặc rơi xuống như một lớp sương mỏng, bao phủ bầu trời u ám.

Tô Vũ Trạch hít sâu một hơi. Nơi này vốn đã ở ngoại ô, giờ trời lại mưa, không khí dường như càng thêm phần trong lành.

“Cảm giác không khí trong lành hơn hẳn.”

“Đúng vậy.”

“Một trận mưa thu, một đợt lạnh. Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi.”

Hai người trò chuyện đôi câu, rồi cũng đến sân tập.

Có lẽ do trời mưa, buổi chiều hôm nay đông người hơn hẳn buổi sáng.

Buổi chiều, tình hình khả quan hơn nhiều. Ngay cả Vương Bình Nguyên cũng phải công nhận rằng Tô Vũ Trạch tiến bộ rất nhanh.

Còn Hứa Dịch thì không cần bàn cãi, những việc này đối với cậu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên, trước đây, cả phía đoàn phim và căn cứ huấn luyện đều quá lạc quan khi đặt lịch trình. Thời gian huấn luyện dự kiến hơi ngắn.

Thực tế chứng minh, trong 4-6 ngày không thể đạt được mục tiêu mà đoàn phim đặt ra.

Ban đầu, đoàn phim dự định gửi hai diễn viên chính đến đây huấn luyện một thời gian, ít nhất là 10 ngày đến nửa tháng.

Nhưng yêu cầu này đã bị Giang Vũ từ chối.

Ai ngờ cuối cùng, kế hoạch này lại được thực hiện dưới một hình thức khác. May mắn là cả Tô Vũ Trạch và Hứa Dịch đều không có lịch trình gì khác sau đó, nên họ có thể dành đủ thời gian cho việc quay phim và chuẩn bị trước.

Ngày rời khỏi căn cứ huấn luyện cứ thế lùi dần. Chỉ riêng bài học bắn súng đã kéo dài thêm vài ngày liên tiếp.

Cuối cùng, Tô Vũ Trạch cũng có thể thực hiện được một bài bắn ra dáng. Dù không thể đạt điểm cao, nhưng ít nhất động tác và kỹ thuật đã trông rất chỉn chu. Đây đã được coi là một thành công lớn.

Về phía Giang Vũ, anh cảm thấy rất lo lắng. Thời hạn cuối cùng mà anh dự kiến đã qua từ lâu, nhưng hai người này như thể biến mất hoàn toàn, không thể liên lạc được.

Cuối cùng, anh phải thông qua đoàn phim để liên lạc với căn cứ huấn luyện, và nhận được câu trả lời rằng: hai người đã đồng ý kéo dài thời gian để huấn luyện thêm.

Giang Vũ chỉ biết muốn khóc mà không khóc nổi. “Đây chẳng phải là quá tùy tiện sao?”

May mắn thay, phía nhà đầu tư rất hào phóng, tuyên bố rằng thời gian kéo dài sẽ được thể hiện qua mức thù lao bổ sung.

Tóm lại, chỉ có một câu: “Giá cả đều có thể thương lượng.”

Nhà đầu tư đã nói vậy, Giang Vũ cũng không thể nói thêm điều gì nữa.