Sáng hôm sau, họ được sắp xếp học môn bắn súng. Trong bộ phim Khoảnh Khắc Phá Cục, có rất nhiều cảnh hành động. Dù rằng huấn luyện thực tế có nhiều điểm khác biệt với phim ảnh, nhưng đội ngũ đạo diễn vẫn cố gắng hết sức để tái hiện lại các tình huống chân thực. Điều đầu tiên cần đảm bảo chính là động tác của diễn viên phải đúng quy chuẩn. Vì vậy, mục tiêu chính của buổi học này là giúp hai người chuẩn hóa động tác. Chỉ với vài ngày tập luyện, tất nhiên không thể mong đợi họ bắn được 10 điểm hoàn hảo, điều đó là phi thực tế. Thực tế là, ngay cả bóp cò, Tô Vũ Trạch còn không làm được. Trong phim ảnh, các nhân vật chính thường có những động tác rất điêu luyện, dường như chỉ cần bắn là trúng. Nhưng thực tế, việc bắn chính xác là cực kỳ khó. Đối với một người bình thường chưa qua huấn luyện, chỉ cần hoàn thành cú bắn đã là một thử thách lớn. “Hiện tại tôi không yêu cầu cậu bắn trúng, dù có bắn trượt cũng không sao, trước tiên cậu phải bắn được đã.” “Vị trí phát lực của cậu sai rồi, nhìn tôi này, nhìn tôi.” Vương Bình Nguyên là người rất giỏi về mặt chuyên môn, nhưng rõ ràng không phải một giáo viên giỏi. Anh thuộc kiểu người có nhiều kiến thức, nhưng không biết cách truyền đạt. Dưới sự hướng dẫn của anh, suốt cả buổi sáng, Tô Vũ Trạch vẫn không nắm được cốt lõi. Hứa Dịch đã hoàn thành xong buổi huấn luyện sáng của mình. Vì phòng tập được cách âm rất tốt, cậu không biết tình hình buổi tập bên cạnh ra sao. Dù có thể đoán được kết quả không mấy khả quan, nhưng khoảnh khắc bước vào, cậu vẫn hơi bất ngờ. Vương Bình Nguyên rõ ràng không nghĩ rằng vấn đề nằm ở mình: “Tôi dạy không nổi cậu ấy. Ở trường tôi từng hướng dẫn bao nhiêu thế hệ đàn em rồi, chưa từng gặp ai ngốc như thế này.” Tô Vũ Trạch đeo thiết bị cách âm, tất nhiên không nghe được những lời phàn nàn này. Hứa Dịch cầm lấy khẩu súng trong tay anh, xoay vài vòng một cách thành thục: “Lỗi là ở thầy, sao lại đổ lỗi cho học sinh được chứ?” “Thế này đi, Hứa Dịch, tôi giao cậu ấy lại cho cậu. Chỉ cần cậu dạy được cậu ấy...” Nói đến đây, Vương Bình Nguyên bỗng khựng lại, rồi đổi giọng: “Thôi được, giao cậu ấy cho cậu đã là phúc lợi lớn rồi. Phần còn lại tôi không lo nữa. Tạm biệt.” “Nghĩ không ra hôm nay lại được tan làm sớm. Phải tranh thủ ghé qua nhà ăn xem có gì ngon không.” Vừa nói, anh ta vừa rời đi thật. Trên đường đến nhà ăn, Vương Bình Nguyên tình cờ gặp đội trưởng Lưu. Đội trưởng Lưu, vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, thấy anh liền nhìn đồng hồ: “Giờ vẫn chưa đến giờ ăn, sao cậu lại ở đây?” “Tiểu tử đó ngốc quá, tôi đã giao cậu ấy lại cho Hứa Dịch.” Nghe vậy, đội trưởng Lưu nhíu mày: “Cậu để hai người họ ở lại đó à?” Vương Bình Nguyên khoác vai ông, cười lớn: “Lão Lưu, người khác không rõ, chứ anh còn không rõ sao? Hứa Dịch mà đặt vào đội chúng ta, cũng thuộc top đầu. Để cậu ấy dạy, anh còn lo gì?” Dù biết Vương Bình Nguyên nói đúng, đội trưởng Lưu vẫn lẩm bẩm: “Thế chẳng phải quá vô trách nhiệm à.” Nhưng cuối cùng, ông cũng không yêu cầu Vương Bình Nguyên quay lại, mà cùng anh về văn phòng. Trong khi đó, Hứa Dịch tận tâm tận lực hướng dẫn Tô Vũ Trạch. Ban đầu, cậu chỉ làm mẫu động tác, nhưng khi không thể cải thiện được, cậu đành trực tiếp ra tay điều chỉnh. “anh chủ yếu sai ở góc độ cổ tay và ngón tay. Góc độ này không thể phát lực.” Hứa Dịch dùng tay mình chỉnh sửa vị trí cổ tay của Tô Vũ Trạch. Tô Vũ Trạch không phải không hợp tác, chỉ là cảm thấy tay mình không nghe lời. Mọi thứ trở nên cứng nhắc hơn khi Hứa Dịch chạm vào. Nói đúng hơn, toàn thân anh đều cứng đơ. Hứa Dịch vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Thả lỏng, theo nhịp của tôi. Đừng chống lại tôi.” Cậu lại đặt tay lên eo của Tô Vũ Trạch: “Eo hơi hạ xuống một chút, cơ thể nghiêng nhẹ sang bên.” “Thông thường phải dùng hai tay để giữ súng, bắn một tay không thực tế với anh.” “Thêm nữa, lúc bắn sẽ có độ giật mạnh, đây là hiện tượng bình thường.” “Đừng lo, sẽ không bị thương đâu.” Hứa Dịch đặt tay lên tay Tô Vũ Trạch, giống như cách cha mẹ dạy con dùng đũa khi còn nhỏ. Cậu hướng dẫn từng bước, giúp Tô Vũ Trạch hoàn thành cú bắn đầu tiên trong đời. Viên đạn không trượt, thậm chí còn đạt một kết quả khá tốt. Tô Vũ Trạch cảm thấy lòng bàn tay của mình tê rần vì sức giật từ khẩu súng. Hứa Dịch vẫn chưa buông tay anh ra. Lúc này, Tô Vũ Trạch mới chợt nhận ra rằng cả hai gần như đang áp sát vào nhau. Vì để tiện hướng dẫn, anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Hứa Dịch. Họ gần như cao ngang nhau, và khi Hứa Dịch giải thích các nguyên tắc động tác, hơi thở của cậu lướt nhẹ qua cổ Tô Vũ Trạch. anh thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ Hứa Dịch, có lẽ là mùi của nước giặt quần áo. Không hiểu sao, cảnh tượng trước mắt lại khiến Tô Vũ Trạch cảm thấy hơi lúng túng. anh lùi nửa bước về phía sau, và ngay lập tức cảm thấy Hứa Dịch rời khỏi vị trí sát bên mình. Hứa Dịch nghiêng người, đứng cách anh một bước: “Thử lại theo tư thế lúc nãy xem.” Tô Vũ Trạch thầm nhủ trong lòng, đúng là mình suy nghĩ nhiều quá. Dù sao thì, cả hai cũng đều là đàn ông trưởng thành. Hơn nữa, Hứa Dịch chỉ đang cố gắng dạy anh một cách hiệu quả nhất, đâu có gì phải nghĩ nhiều. “Được.” Nhưng sự thật chứng minh, lý tưởng và thực tế luôn có một khoảng cách nhất định. Khi có Hứa Dịch kèm cặp, Tô Vũ Trạch đã bắn được kết quả tốt trong lần thử đầu tiên. Nhưng khi tự thực hiện, anh lại hoàn toàn không thể nắm bắt được kỹ thuật. Hứa Dịch phải lặp đi lặp lại từng động tác, nhưng may mắn là cậu cực kỳ kiên nhẫn. Dù phải hướng dẫn hàng chục lần, cậu vẫn không hề tỏ ra khó chịu hay bực bội. Ngược lại, Tô Vũ Trạch bắt đầu thấy ngại. Cùng là người mới học, chỉ qua một buổi sáng, tại sao giữa anh và Hứa Dịch lại có sự chênh lệch lớn như vậy? anh cắn răng, quyết tâm phải học được để không làm phiền Hứa Dịch nữa. Trong phòng tập, thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Mãi đến khi Tô Vũ Trạch thực hiện được vài động tác nhìn có vẻ tạm ổn, Hứa Dịch mới nhìn đồng hồ. Đã 1:30 chiều. Buổi tập tiếp theo sắp bắt đầu, và lúc này, nhà ăn chắc chắn đã hết đồ ăn. “Đi thôi, nghỉ ngơi một chút.” Việc lặp đi lặp lại một động tác liên tục cũng sẽ khiến cơ thể mệt mỏi. Nghe Hứa Dịch nhắc, Tô Vũ Trạch mới nhận ra trời đã sang chiều. anh áy náy nói: “Làm cậu lỡ bữa trưa rồi.” “Không sao. Chủ yếu là tập luyện lâu cũng dễ mệt, nghỉ ngơi một chút, chiều còn phải tiếp tục.”