“Ngồi nghỉ một chút rồi chúng ta đi ăn sáng,“ Hứa Dịch nhìn Tô Vũ Trạch, cảm thấy với bộ dạng hiện tại, anh ấy chắc chắn chưa thể đi ăn ngay được, liền đề nghị. Tô Vũ Trạch nghe vậy liền xua tay: “Cậu cứ đi đi, tôi không ăn đâu, tôi chẳng nuốt nổi gì cả.” “Giờ tôi cảm thấy cổ họng mình như có vị tanh của máu, nghẹn ở đây, không thể nuốt xuống được.” “Buổi sáng còn có các bài huấn luyện khác, nếu không ăn sẽ bị hạ đường huyết đấy.” Hứa Dịch đưa tay ra trước mặt Tô Vũ Trạch đang ngồi bệt trên đất. Tô Vũ Trạch thở dài, cuối cùng cũng đặt tay mình lên tay cậu. Bàn tay của Tô Vũ Trạch thực sự rất nổi bật, ngón tay thon dài, các đốt rõ ràng, nhìn vào đã thấy rất cuốn hút. Lần đầu tiên nắm tay anh , trong lòng Hứa Dịch bất giác dâng lên một cảm giác kỳ lạ. May mà cậu vẫn kìm nén tốt, đợi Tô Vũ Trạch đứng vững rồi lập tức buông tay ra. Bữa sáng hôm nay, quả thật Tô Vũ Trạch chỉ ăn được vài miếng. Vừa chạy xong, đúng là chẳng còn chút khẩu vị nào. Ngược lại, Hứa Dịch tuy ăn rất từ tốn, nhưng lại ăn không ít. Tô Vũ Trạch sau khi hồi phục đôi chút, bắt đầu nhận ra Hứa Dịch dường như không hề kiểm soát lượng thức ăn của mình. “Cậu có phải kiểu ăn mãi không béo không?” Hứa Dịch hiểu ý anh , bèn trả lời: “Không phải, nhưng tôi vận động nhiều.” Tô Vũ Trạch bất giác nghĩ lại, vừa nãy trên sân vận động, chạy liền 15 vòng mà sắc mặt cậu ấy không hề thay đổi. “Chạy bộ có thể luyện được à?” “Được chứ.” Hứa Dịch không quen nói chuyện trong lúc ăn, nhưng khi Tô Vũ Trạch hỏi, cậu vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu, không hề qua loa: “Hồi nhỏ tôi hay ốm, nên gia đình bắt tôi tăng cường rèn luyện thể thao.” Tô Vũ Trạch không ngờ lại có lý do như vậy: “Thì ra là thế.” Hứa Dịch nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, đặt khay vào chỗ quy định, rồi cả hai cùng trở về ký túc xá. Vừa vào cửa, Hứa Dịch đã thấy chăn của Tô Vũ Trạch gấp khá qua loa. Cậu thực sự rất muốn giúp anh chỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén. Nhìn thấy Tô Vũ Trạch định ngã lên giường, Hứa Dịch vội ngăn lại: “Một lát nữa đội trưởng Lưu có thể sẽ đến kiểm tra nội vụ, anh ngồi tạm trên ghế đi.” “Nghe lời khuyên thì sẽ tốt hơn.” Tô Vũ Trạch ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, có tiếng gõ cửa. Người vào là đội trưởng Lưu và Vương Bình Nguyên. Tô Vũ Trạch để ý thấy ngay khi bước vào phòng, đội trưởng Lưu khẽ nhíu mày. Điều này chứng tỏ ông không mấy hài lòng với tình trạng của phòng. Dẫu vậy, vì hai người chỉ là người tham gia trải nghiệm, không phải nhân viên chính thức của căn cứ, đội trưởng Lưu hạ thấp yêu cầu và chỉ nhẹ nhàng phê bình: “Tô Vũ Trạch, nội vụ của cậu không đạt tiêu chuẩn, trước tiên là chăn gấp chưa tốt.” “Nhờ đội phó Vương hướng dẫn một chút.” Nghe vậy, Vương Bình Nguyên tiến đến, mở chăn của Tô Vũ Trạch ra và chỉ trong vài động tác đơn giản đã gấp thành hình khối vuông vắn. “Sau này cố gắng gấp theo tiêu chuẩn này. Tuy chỉ ở đây vài ngày, tôi không yêu cầu các cậu phải làm quá hoàn hảo, nhưng như vừa nãy thì chắc chắn không được.” “Hôm nay là ngày đầu tiên, trước đó không ai hướng dẫn, nên sẽ không phạt. Nhưng nếu lần sau còn thấy thế này, sẽ phạt chạy 20 vòng.” Nghe đến đây, Tô Vũ Trạch cảm thấy bắp chân mình đau nhói. May mắn là đội trưởng Lưu sau khi kiểm tra xong một lượt không đưa ra thêm nhận xét tiêu cực nào. “Trừ giường ra, những chỗ khác được sắp xếp khá gọn gàng, nhìn chung là tốt. Mong rằng các cậu sẽ tiếp tục giữ vững điều này.” Đội trưởng Lưu nghĩ rằng họ chỉ đến trải nghiệm, không thể cứ phê bình mãi, nên cũng dành vài lời khen ngợi. Dẫu vậy, trong tai Tô Vũ Trạch, những lời đó chẳng giống lời khen chút nào. Nếu là thành viên của căn cứ, hẳn sẽ nhận ra rằng, chỉ cần không bị phê bình đã được coi là lời khen rồi. Còn để nhận được một lời khen rõ ràng từ đội trưởng Lưu thì khó như lên trời vậy. Nhưng tiếc là, ngay sau câu khen ngợi không mấy rõ ràng kia, chưa đầy một phút, tủ của Tô Vũ Trạch đột nhiên bật mở. Đống quần áo bên trong ào ào đổ xuống, một phần còn rơi lên đầu đội trưởng Lưu và đội phó Vương. Cảnh tượng này cực kỳ ngượng ngùng, đến mức Tô Vũ Trạch chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Đội trưởng Lưu khẽ giật giật khóe miệng, hẳn là muốn rút lại câu khen ngợi vừa rồi. “Khi sắp xếp nội vụ, không chỉ cần giữ sạch sẽ bên ngoài, mà bên trong cũng phải ngăn nắp.” “Hứa Dịch, việc sắp xếp nội vụ của cậu không đạt tiêu chuẩn.” Không chỉ không đạt, mà thậm chí còn có thể coi là rất tệ. Đội trưởng Lưu nhìn đồng hồ, chuẩn bị kết luận: “Được rồi, còn 15 phút nữa là bắt đầu buổi huấn luyện sáng nay.” “Tóm lại, bài kiểm tra nội vụ hôm nay, ký túc xá của các cậu không đạt yêu cầu.” “Tối nay sau bữa tối, ra sân vận động chạy phạt 20 vòng.” Trong đầu Tô Vũ Trạch không ngừng lặp lại: 20 vòng, 20 vòng, 20 vòng... Sao đội trưởng Lưu có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy một cách nhẹ nhàng thế chứ? Chạy 20 vòng, khác nào lấy mạng anh ! “Lão Lưu, dù sao bọn họ cũng mới đến, hay là bớt phạt hai vòng đi. Tôi thấy sáng nay chạy 15 vòng đã khá vất vả rồi. anh phạt 20 vòng thế này, ngày mai có khi một người nằm lì không dậy nổi nữa.” Tô Vũ Trạch thực sự không ngờ Vương Bình Nguyên lại xin giảm phạt cho họ. Dù lời anh ta nói, cái “người nằm lì” kia rõ ràng ám chỉ anh . Nhưng trong lúc này, không phải lúc để tỏ ra cứng đầu, Tô Vũ Trạch chỉ biết cúi đầu, đứng im như một con chim cút ngoan ngoãn. Nhờ lời nói của Vương Bình Nguyên, đội trưởng Lưu đã giảm nhẹ hình phạt: “Vậy thì 10 vòng đi, giảm một nửa.” Dù rằng 10 vòng cũng đã là một con số đáng sợ, nhưng so với 20 vòng thì quả là nhẹ nhõm hơn nhiều. Tô Vũ Trạch tự nhủ: “Phải biết đủ, phải biết đủ.” “Được rồi, các cậu thu dọn đi.” Vương Bình Nguyên chỉ vào đống quần áo vương vãi dưới đất: “Một lát nữa tập trung ở sân huấn luyện, đừng đến muộn.” Sau khi họ rời đi, Tô Vũ Trạch bắt đầu cúi xuống nhặt lại quần áo của mình trên sàn. Cái tủ chết tiệt này rốt cuộc là vấn đề gì? Tô Vũ Trạch cảm thấy như thể cái tủ này cố tình chống đối anh . Tại sao không bung ra sớm hơn hoặc muộn hơn, mà lại chọn đúng lúc họ đến kiểm tra để bung ra? Đúng là xui xẻo đến tận cùng! anh thậm chí cảm thấy như mình vừa nhận được lời chào từ “bà mẹ của sự xui xẻo,“ mở cửa và mang thêm vận rủi. Tất nhiên, vẫn còn một người vô tội khác bị vạ lây, và điều này khiến Tô Vũ Trạch cảm thấy hơi ngại: “Vì vấn đề cá nhân của tôi mà liên lụy cậu...” “Không sao đâu.” May thay, Hứa Dịch dường như không mấy bận tâm đến chuyện này.