Tô Vũ Trạch vốn không có thói quen kén giường, làm nghề này, họ sớm đã quen với cuộc sống bôn ba khắp nơi. Nếu kén giường, thì đúng là khổ sở thật. Hôm nay đã vất vả cả một ngày, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sớm. Một giấc ngủ sâu kéo dài đến tận sáng hôm sau, mãi đến khi Hứa Dịch gọi anh dậy. Buổi sáng họ phải tham gia tập thể dục buổi sớm, dậy lúc 6 giờ và tập trung lúc 6 giờ 20. Hứa Dịch dậy sớm hơn một chút, vì hai người phải dùng chung một phòng tắm. Để Tô Vũ Trạch có thể ngủ thêm, Hứa Dịch đã rửa mặt xong xuôi từ 6 giờ. Tô Vũ Trạch ngủ rất say, hoàn toàn không cảm nhận được Hứa Dịch đi lại trong phòng. Bị gọi dậy, não bộ anh rơi vào trạng thái trống rỗng trong vài giây. Phải mất một lúc để thích nghi, cuối cùng anh mới ngồi dậy khỏi giường. Có lẽ vì tối hôm qua đi ngủ sớm, nên hôm nay dù dậy sớm, anh vẫn không cảm thấy khó chịu như thường lệ. Buổi sáng thời gian rất gấp rút, không cho phép anh lề mề. Tô Vũ Trạch vào nhà tắm, rửa mặt cho tỉnh táo hoàn toàn. Sau đó mặc quần áo chỉnh tề và nhớ lại lời Hứa Dịch hôm qua rằng mỗi ngày đều phải dọn dẹp nội vụ, anh bèn sắp xếp lại giường của mình. Mặc dù so với giường bên cạnh của Hứa Dịch, giường của anh nhìn vẫn có chút qua loa, nhưng không còn thời gian để cẩn thận nữa. Kim đồng hồ đã chỉ 6 giờ 15, cả hai vội vã chạy xuống lầu. Nơi tập trung cũng không xa lắm, khi thấy hai người xuất hiện ở góc rẽ, đội trưởng Lưu liếc nhìn đồng hồ. “Được đấy, không muộn.” Sau đó, bài tập bắt buộc mỗi ngày bắt đầu — chạy vòng quanh sân. Tô Vũ Trạch cảm thấy sân vận động ở đây đặc biệt rộng lớn. Thêm nữa, họ còn chạy cùng một tiểu đội, có thể cảm nhận rõ rằng tốc độ của tiểu đội đã được giảm xuống vì có hai người họ tham gia. Họ chậm hơn so với những đội đang tập luyện khác, nhưng dù vậy, đến vòng thứ ba, Tô Vũ Trạch đã cảm thấy mình không thở nổi nữa. anh vốn không giỏi chạy bộ, mà đúng hơn là môn thể thao anh ghét nhất chính là chạy bộ. Ngược lại hoàn toàn với anh , Hứa Dịch ở bên cạnh trông vẫn rất bình thản, không đỏ mặt, không thở gấp, chạy một cách thoải mái. Tô Vũ Trạch không ngờ Hứa Dịch, người thoạt nhìn có vẻ mảnh mai yếu ớt, lại có thể lực tốt như vậy. Hứa Dịch cũng nhận ra hơi thở của người bên cạnh ngày càng nặng nề hơn, liền giảm tốc độ một chút, chạy song song với anh : “anh hít thở theo nhịp của tôi.” Hiện tại, Tô Vũ Trạch chẳng còn tâm trí nào để để ý nhịp thở nữa, anh cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi. Nói chuyện khi đang chạy là một điều xa xỉ, nhưng Tô Vũ Trạch vẫn cố hỏi: “Phải chạy bao nhiêu vòng vậy...” Nhìn bộ dạng của anh , Hứa Dịch có chút không nỡ nói sự thật: “Đội trưởng Lưu bảo chúng ta chỉ cần chạy 15 vòng thôi...” Mười lăm vòng???!!!! Tô Vũ Trạch cảm thấy mình sắp ngất xỉu ngay giây tiếp theo. Hiện tại mới chỉ chạy được bốn vòng, điều đó có nghĩa là anh còn phải chạy thêm mười một vòng nữa. “Một vòng này... có phải dài... một ngàn mét không?” Bây giờ, Tô Vũ Trạch chỉ cảm thấy đường chạy không phải là sân vận động, mà là pháp trường của mình. Tại sao lại bắt đầu ngày mới bằng một bài chạy dài như vậy? “Thực ra, mỗi vòng chỉ dài 400 mét...” Tô Vũ Trạch nhanh chóng tính nhẩm trong đầu, dù chỉ là 400 mét một vòng, nhưng chạy 15 vòng cũng tương đương 6.000 mét. Ai lại vừa sáng sớm dậy đã phải chạy 6.000 mét chứ? Hơn nữa, tại sao những người xung quanh trông như chẳng biết mệt là gì? Sân vận động đông người như vậy, nhưng dường như chỉ có mỗi anh là thở hồng hộc. Lúc đầu, anh còn miễn cưỡng bám kịp tốc độ của cả đội. Đến vòng thứ tám, anh đã hoàn toàn tụt lại, giảm tốc độ, và những người chạy sau anh đều lần lượt vượt qua. Chỉ có Hứa Dịch là ở lại chạy chậm cùng anh . Nhìn dáng vẻ của Hứa Dịch, cậu ấy dường như chẳng khác gì lúc chạy vòng đầu tiên, vẫn bình thản như thường. Tô Vũ Trạch bắt đầu nghi ngờ liệu người bên cạnh mình có phải con người hay không. Rõ ràng, tất cả những người ở đây đều sống trong môi trường huấn luyện cường độ cao mỗi ngày. Nhưng Hứa Dịch cũng là một nghệ sĩ giống anh , hàng ngày phải chạy lịch trình dày đặc, gần như không có thời gian tập thể dục. Tại sao làm cùng một công việc, thậm chí Hứa Dịch trông có vẻ còn yếu ớt hơn, nhưng thể lực lại tốt đến đáng kinh ngạc như vậy? Tô Vũ Trạch không tài nào hiểu được, mà thực tế, anh cũng chẳng còn tâm trí đâu để suy nghĩ nữa. Hứa Dịch ân cần hỏi: “Hay nghỉ một chút không?” Thật ra, chạy bộ tốt nhất là chạy một mạch, nghỉ giữa chừng sẽ càng mất sức. Nhưng Hứa Dịch nhận ra anh đã quá mệt mỏi, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một giọng nói từ phía sau. “Hứa Dịch, đồng nghiệp của cậu thể lực tệ quá nhỉ.” Giọng nói này, dù không quay đầu lại, Tô Vũ Trạch cũng biết đó là Vương Bình Nguyên. Đàn ông không thể bị nói là không được! Không muốn mất mặt, Tô Vũ Trạch nghiến răng từ chối lời đề nghị của Hứa Dịch: “Không cần, tôi còn chịu được.” Vương Bình Nguyên như một cơn gió lướt qua hai người họ, còn Tô Vũ Trạch thì cảm thấy đôi chân mình như đổ chì, nặng nề không thể bước tiếp. Đây không phải là tập thể dục buổi sáng, mà là đi dạo quanh cửa Quỷ Môn Quan. anh từ trước đến nay vốn không hứng thú với thể dục thể thao, nếu cần giảm cân cho công việc, anh chỉ dựa vào việc nhịn ăn. Thầy giáo từng nói đây là cách giảm cân cực kỳ không lành mạnh, nhưng Tô Vũ Trạch thực sự ghét chạy bộ đến tận xương tủy. Bây giờ thì hay rồi, anh cảm thấy nơi này giống như đang bắt cậu trả hết nợ nần với những bài tập mà anh đã né tránh trước kia. Thậm chí, anh còn có linh cảm rằng đây chưa phải kết thúc, mà chỉ mới là khởi đầu của chuỗi huấn luyện địa ngục. Chạy xong 6.000 mét, chẳng qua cũng chỉ là món khai vị. Nếu Vương Bình Nguyên có thể nghe được suy nghĩ của anh , chắc chắn anh ta sẽ khen: “Thông minh đấy.” Cuối cùng cũng chỉ còn một vòng cuối, Tô Vũ Trạch cảm thấy mình sắp được giải thoát. Chiếc đồng hồ trước mặt giống như vòng tay chiến thắng, đang vẫy gọi anh . Tô Vũ Trạch gần như muốn ngã gục xuống đất ngay lập tức, nhưng lại nghe thấy Hứa Dịch nhắc nhở: “Chạy xong thì đi lại một chút, ngồi xuống ngay sẽ khó chịu lắm.” Tô Vũ Trạch đã chẳng còn sức mà đi lại. Toàn thân anh bây giờ chỉ thấy mệt mỏi rã rời. Hứa Dịch đành phải bước đến kéo tay anh , buộc anh phải đi bộ nửa vòng quanh sân vận động, sau đó mới buông ra. Là một người lâu năm không vận động, vừa sáng sớm đã chạy 6.000 mét, điều này gần như muốn lấy mạng Tô Vũ Trạch. “Tôi không chịu nổi nữa, tôi cảm giác mình sắp ngất mất rồi.” Khi nói câu này, Tô Vũ Trạch thậm chí cảm nhận được vị tanh của máu trong cổ họng.