“Anh sao không chịu nghe lời em?” Hứa Dịch vừa tỉnh đã thấy Tô Vũ Trạch vẫn ngồi bên giường, và bữa trưa được mang đến từ lâu vẫn còn nguyên trên bàn. “Giờ em không còn tư cách quản anh nữa, vì em không giữ lời hứa.” Dù miệng nói thế, nhưng Tô Vũ Trạch vẫn lặng lẽ đứng dậy, ăn vài miếng cơm trưa. Bữa ăn đã nguội ngắt, may mà trong phòng có lò vi sóng. anh hâm nóng đồ ăn, nhưng chỉ ăn được vài miếng đã thấy không ngon miệng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương