Rời khỏi nhà họ Hứa, Tô Vũ Trạch cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng lớn. Hòn đá nặng trĩu trong lòng anh suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Trước đây, mặc dù anh luôn miệng nói rằng ân oán đời trước không nên ảnh hưởng đến thế hệ sau, nhưng sâu trong lòng vẫn không ngừng lo lắng. Giờ đây, nghe những lời của bố Hứa, anh cảm thấy mọi thứ có lẽ chỉ là một hiểu lầm. Tâm trạng anh thoải mái hơn rất nhiều. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương