“Nếu thật sự như vậy, hình như cũng chẳng sao cả.” Tô Vũ Trạch nghĩ ngợi một lúc, không hiểu sao lại thấy khung cảnh đó có chút đáng yêu. Anh thừa nhận bản thân đúng là hơi mê muội, nhưng thực tế thì dường như anh không thể chịu nổi những cơn ghen tuông kiểu cuồng loạn. Hai người đang trò chuyện trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Đã muộn thế này rồi, ai lại đến tìm anh vào lúc này? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương