Tô Vũ Trạch cảm thấy từ “sốc” đã không đủ để diễn tả tâm trạng của mình nữa. Nếu không phải đang ở nhà Hứa Dịch, chắc anh đã há hốc mồm đủ để nhét vừa một quả trứng gà. “Cho tôi hỏi một câu, giờ tôi chạy còn kịp không?” Tô Vũ Trạch cảm thấy mình còn căng thẳng hơn lúc mới bước vào nhà. Ban đầu, khi gặp người mẹ dịu dàng của Hứa Dịch, anh đã dần bớt lo lắng. Nhưng giờ, biết được xuất thân danh giá của Hứa Dịch, anh hoàn toàn choáng váng, không cách nào thoát khỏi mớ thông tin khổng lồ này. “Tôi nghĩ chắc là không kịp rồi.” Hứa Dịch trả lời nghiêm túc như thể đang cân nhắc thật. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương