Khi Tô Vũ Trạch tỉnh dậy, Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, không còn một tia nắng nào nữa. Rốt cuộc Anh đã ngủ bao lâu rồi? Quay sang nhìn Hứa Dịch, kim tiêm trên tay cậu ấy cũng đã được tháo ra. Rất tốt, vốn là đến để chăm sóc người bệnh, kết quả lại ngủ còn nhiều hơn cả bệnh nhân. Vừa mới thức dậy, Anh vẫn cảm thấy hơi choáng váng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương