Dung Ẩn khẽ nhếch môi.

Điều anh thực sự để tâm không phải những hiểu lầm, cũng không phải lời giải thích của cô. Điều anh quan tâm là việc cô còn sẵn lòng bước về phía anh.

Cô từng bước về phía anh rất nhiều lần, nhưng rồi, cô dừng lại, không muốn nữa.

Cho đến hôm nay.

Anh cúi đầu, dễ dàng hôn lên đôi mắt cô.

Tình cảm không lời cứ thế trào dâng.

Có lẽ còn sâu thẳm hơn cả màn đêm này.

Anh giữ lấy cổ cô, kéo cô vào nụ hôn sâu.

Trong khoảng cách ngắn ngủi giữa những nụ hôn, anh nghe thấy cô thì thầm, giọng nói khẽ run:

“Dung Ẩn, những năm qua, anh đã đến gặp em bao nhiêu lần?

Dung Ẩn khựng lại một chút. Anh ngậm lấy môi cô, khẽ cọ xát.

“Bắc Kinh đến New York, từ New York đến chỗ em, con đường ấy, anh đã đi qua bao nhiêu lần?

Câu hỏi cô đã muốn hỏi từ lâu, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra.

Tảng đá nặng trĩu trong lòng cô dường như được nhấc đi.

Trong thung lũng tĩnh lặng, tiếng vọng như ngân lên.

Anh biết cô đã tìm ra câu trả lời, nên cũng không giấu giếm nữa.

Dung Ẩn khẽ khàng, giọng anh hơi khàn:

“Em đã biết câu trả lời rồi.

Đầu ngón tay cô siết chặt lấy vạt áo anh.

Mọi người đều nói Dung tiên sinh vô tình.

Nhưng chẳng ai hiểu được tình cảm sâu sắc của anh.

Không ai biết rằng xe anh đã hàng trăm lần chạy qua giữa New York và thành phố nơi cô ở.

Anh đã lặng lẽ đứng trong bóng tối, vô số lần nhìn bóng lưng cô.

Anh ngồi ở vị trí cao, sở hữu tất cả, luôn được mọi người vây quanh.

Nhưng anh lại không nỡ làm lỡ làng tuổi xuân của cô.

Vậy mà, làm sao cô có thể dứt tình được đây?

Thư Thanh Vãn khép mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. Anh đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên má cô.

“Tại sao lúc đó anh lại dùng chữ cái ‘W’?

Dung Ẩn nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt chứa đầy những cảm xúc bị kìm nén. Trong màn đêm, mọi thứ đều mơ hồ.

Anh cất giọng:

“Trung Quốc nằm ở phía Tây của Mỹ.

W.

West.

Dung Ẩn cúi xuống, hôn lên khóe môi cô, giọng khàn khàn thì thầm:

“Anh luôn ở đây, chờ em.”

Mỗi năm cô rời xa, anh vẫn luôn ở nguyên chỗ cũ.

Nước mắt cô lặng lẽ trào xuống, từng giọt lan tràn trên gương mặt. Thư Thanh Vãn nuốt khan, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Bài hát đó, khi nào anh sẽ hát trực tiếp cho em nghe?

Cơ thể anh rõ ràng khựng lại.

Giọng cô khẽ khàng:

“Dung Ẩn, em đã nghe hết rồi.

Tất cả những tình cảm sâu nặng mà anh cất giấu.

Nỗi thất bại, bất lực, thỏa hiệp.

Em đều nghe thấy cả.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng trầm thấp vang lên:

“Sau đó thì sao?

Lời bài hát kia không hề đơn giản. Câu hỏi của cô, liệu có thể chỉ là một thắc mắc bình thường?

“Hôm đó, câu trả lời mà anh muốn, em sẽ cho anh.

Ánh mắt Dung Ẩn trở nên sâu thẳm hơn, anh chăm chú nhìn cô, đôi môi mím lại.

Cô cũng không rời mắt, giọng nói rõ ràng vang lên:

“‘Mê tân nan độ’, em sẽ cùng anh lạc lối.

Cô như đã bước đi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được đường về.

Đêm hôm đó, anh từng nói với cô rằng anh đã mất bốn năm để cầu một kết quả.

Anh nói, anh hối hận rồi.

Anh nói, nếu có thể làm lại từ đầu, hãy yêu anh thêm một lần nữa.

Lần đó, sự do dự của cô đã bị anh chặn lại, rồi anh lật qua trang mới.

Cô không biết phải trả lời anh thế nào.

Cô nghĩ rằng mình đã mất hết dũng khí để yêu anh.

Yêu anh một lần, cô như bị thiêu đốt trong biển lửa. Con thiêu thân bay qua ngọn lửa, đôi cánh bị cháy rụi, và tất cả dũng khí cũng vậy.

Nhưng giờ đây, cô nguyện ý bước vào ngọn lửa một lần nữa.

Thử yêu anh thêm một lần.

Bàn tay anh siết chặt lấy eo cô, toàn thân anh căng cứng, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng co chặt lại.

Cô nhón chân, hôn lên môi anh.

Tín hiệu phát ra từ lâu, cuối cùng cũng nhận được hồi đáp.



Đã là đêm khuya.

Cô không đợi đến ngày mai mới tới, mà ngay trong đêm tối đã tìm đến đây.

Một khi phát hiện ra bí mật, cô không thể giấu giếm hay kìm nén được nữa. Thậm chí không thể chờ đợi thêm một đêm.

Thư Thanh Vãn không hiểu, anh đã làm gì ở đây một mình.

Cô đã rời đi bốn, năm ngày, vốn nghĩ rằng sau khi cô rời đi, anh cũng sẽ rời khỏi nơi này. Nhưng không ngờ, anh vẫn còn ở lại.

Hai người ở cùng còn thấy buồn chán, huống chi là một mình anh.

Nếu cô không quay lại, có lẽ cô sẽ mãi mãi không biết được.

Nhiệt độ cơ thể anh lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh lẽo. Nhưng nụ hôn của anh, hơi thở của anh lại nóng rực.

Anh như thể đã nghiện cảm giác được chạm vào làn da cô.

Nhưng khi tình cảm trào dâng, chỉ cảm thấy tình yêu trong lồng ngực không có lối thoát.

Có lẽ, đây cũng là một cách giải tỏa.

Chỉ dừng lại đôi chút, anh đã bế cô về phòng.

Mùi hương trong phòng ngủ chính đã trở nên quá quen thuộc với cô.

Đặt cô xuống giường, Dung Ẩn quỳ một chân bên cạnh, đè cô dưới lớp chăn dày, hôn say đắm. Những nụ hôn nóng bỏng lướt qua vành tai, rồi xuống cổ cô.

Dường như anh không bao giờ hôn đủ, dốc hết sức mình trong từng nụ hôn.

“Em không cần nhón chân nữa, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, đầy lửa nhiệt, rồi cúi xuống hôn cô. “Anh sẽ cúi mình để yêu em.

Nụ hôn của anh mang sự trang trọng, như đang đối đãi với một báu vật vô giá.

Hàng mi cô khẽ run, tựa như nhịp tim đang dội vang trong lồng ngực.

Bên ngoài màn đêm buông xuống như thác đổ, lớp rèm dày ngăn cản mọi ánh sáng len lỏi.

Trong căn phòng tối, họ mặc sức phóng túng, buông thả cho những cảm xúc.

Cô không nhớ rõ đã quấn quýt bao lâu, chỉ biết mình mệt lả, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong những nụ hôn dịu dàng, say đắm của anh.

Trong cơn mơ màng, cô lờ mờ nghe thấy giọng nói ấm áp vang lên bên tai:

“Cảm ơn em… đã bằng lòng yêu anh thêm một lần nữa.

Cả đời này, tất cả những hối hận và sự cố chấp của anh đều dành trọn cho cô. Nhưng anh vẫn luôn sợ hãi rằng sẽ không có tương lai cho cả hai.

May mắn thay, cô đã không để anh lại phía sau.

Cô và anh, vẫn còn có ngày mai.

Dẫu đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngón tay nhỏ bé vẫn vô thức siết chặt bờ vai anh, như muốn giữ lấy điều quý giá ấy.

Sau khi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, anh cúi xuống, hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, rồi mới lặng lẽ đứng dậy.

— Anh đã từng buông tay, nhưng cô lại chọn cách nắm lấy tay anh lần nữa.

Những điều anh hằng khao khát suốt bao năm qua, cuối cùng cũng như giấc mơ hóa thành hiện thực.

Dung Ẩn bước xuống cầu thang. Lần này, anh bật công tắc, để ánh sáng tràn ngập khắp căn biệt thự.

Trong lòng anh, sự cố chấp vốn đã ăn sâu bén rễ, nay càng nặng nề hơn, đè nén và điều khiển mọi hành động.

Nhất là những ngày cô nói đến chuyện cùng người khác tính chuyện trăm năm, rồi liên tục tìm cách rời xa anh, anh càng mong muốn được ở cạnh cô, chỉ hai người trong một thế giới nhỏ bé.

Thực lòng mà nói, anh muốn giữ cô lại đây mãi mãi, để cả hai cùng tự nguyện làm tù nhân của tình yêu.

Nhưng cuối cùng, anh đã tự nguyện mở cửa, để cô có thể ra đi.

Chỉ khi yêu đến tận cùng, người ta mới có thể thấu hiểu được câu nói: “Yêu đến mức thỏa hiệp, nhưng cuối cùng vẫn không có lời giải.

Rõ ràng đã đạt được mọi thứ, nhưng anh vẫn bằng lòng buông tay.

Anh nghĩ, người có thể làm được điều đó, có lẽ chỉ có anh.

Thế nhưng, anh không ngờ rằng, cuối cùng cô sẽ bước về phía anh thêm một lần nữa.

Dung Ẩn mở cuốn sổ, đúng như dự đoán, chiếc đĩa hát đã không còn ở đó.

Ngày ấy, cô nói đã mang đi một món đồ, nhưng anh chẳng hề bận tâm là thứ gì, cũng không muốn điều tra.

Hành trình của họ đã đầy thử thách.

Nhưng may mắn, cuối cùng cũng đến được bến bờ hạnh phúc.

Đêm đã khuya, nhưng anh chẳng thấy buồn ngủ.

Dung Ẩn không nói cho cô biết, những ngày qua, khi chỉ có một mình, thời gian trôi qua đối với anh như hư không, đặc biệt là giữa núi rừng tĩnh lặng.

Anh không nhớ lần cuối mình ngủ là khi nào. Có thể vừa mới đây, cũng có thể đã từ rất lâu rồi.

Ngón tay anh cầm bút, vững vàng, dứt khoát. Nét chữ sắc sảo in sâu trên trang giấy trắng:

“Bến đỗ ngay đây.”

“Ta đã cập bến.”

Mây mù phủ lầu đài, trăng lạc lối trên sông. Đây là bến cảng, nơi ta yêu em.

Nếu nói rằng sự trưởng thành của một cô gái là một thiên sử thi vĩ đại, thì anh chính là người đã chứng kiến phần tuyệt mỹ và hùng tráng nhất của cuốn sử ấy.



Năm ấy.

Ve sầu kêu râm ran giữa mùa hạ, tình yêu cũng vang dội như tiếng ve.

[Chính văn hoàn.]