Dung Ẩn chuyến này đi công tác, dự kiến kéo dài nửa tháng. Lần này anh đi để thu mua một công ty, công việc quan trọng không thể trì hoãn và chỉ anh mới xử lý được. Thông thường, những chuyến công tác dài ngày như thế này rất bình thường đối với anh. Nhưng lần này, hiếm khi anh cảm thấy bứt rứt, thấy thời gian như kéo dài vô tận. Anh không quên rằng, ở Bắc Thành, vẫn còn một Tùy Hành luôn chực chờ cơ hội. Dung Ẩn hiếm khi cau mày, nhưng lần này, anh không dám chủ quan. Giữa Đức và trong nước có chênh lệch múi giờ khoảng sáu, bảy tiếng. Đêm khuya tĩnh mịch, anh vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến thì nhận được tin nhắn từ quản gia phụ trách biệt thự trên núi. Họ hỏi ý kiến anh về một số vật dụng cần mua sắm. Thông thường, những việc nhỏ nhặt như thế này họ không dám làm phiền Dung Ẩn. Nhưng căn biệt thự đó thì khác. Từ khi bắt đầu xây dựng, từ nền móng đến trang trí nội thất, mọi thứ đều do anh đích thân giám sát. Vì vậy, họ mới hỏi ý kiến anh về việc lựa chọn đồ đạc. Biệt thự đã hoàn thành từ năm ngoái, sau một năm, nội thất bên trong cũng đã đầy đủ. Biệt thự đã xây xong, và cô cũng đã quay về nước. Dung Ẩn hơi nheo mắt. Anh không trả lời ngay mà gửi ba bức hình cho Thư Thanh Vãn. Cô gửi lại một dấu chấm hỏi. Nhìn kỹ hơn, quả thật đó là những món đồ gia dụng: một tấm thảm, một chiếc ghế sofa, và một chiếc xích đu. Anh đang trang trí nội thất? Nhưng... việc này liên quan gì đến cô? Cùng lúc đó, Thư Thanh Vãn nhận được đoạn video phỏng vấn từ một tòa soạn mà cô từng hợp tác. Họ vừa chỉnh sửa xong và gửi cô kiểm tra. Dung Ẩn cúi mắt nhắn tin: [Em thích phong cách nào?] Không phải một câu hỏi xâm phạm. Thậm chí trông khá lịch sự. Thư Thanh Vãn kiên nhẫn mở lại từng hình, lựa chọn: [1] [2] [6] Dung Ẩn: [Được.] Anh điềm nhiên sao chép câu trả lời của cô gửi cho quản gia. Thư Thanh Vãn cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu là việc trang trí nhà anh, sao phải hỏi cô? Ở bên kia bán cầu, đêm đã khuya, bầu trời đầy sao. Dung Ẩn nhớ lại những ngày họ bên nhau khi Châu Việt còn trong giai đoạn phát triển. Khi đó, anh thường xuyên đi công tác và phải quay về nhà họ Dung. Thời gian anh ở bên cô rất ít, và tình yêu dành cho cô cũng không nhiều. Cô thiếu cảm giác an toàn, thực ra cũng dễ hiểu. Dung Ẩn đã từng nói nhiều điều với cô, nhưng cô chưa từng đáp lại. Có lẽ vì cô không dám trả lời. Vẻ ngoài anh luôn lạnh lùng xa cách, nhưng tin nhắn lại khác: [Ngày em nói chia tay, anh không hề bình thản như em nghĩ.] [Vì em, anh cũng từng thức trắng cả đêm.] Dung Ẩn khẽ chạm màn hình, nhấn gửi. Thư Thanh Vãn thoáng sững sờ, ánh mắt dừng lại. Cô kiểm tra lại tên liên lạc, chắc chắn là anh. Anh biết cúi đầu, thậm chí còn chịu yếu thế. Trước đây, những mặt này của anh có lẽ chưa từng ai biết. Mọi người chỉ nhìn thấy một Dung Ẩn bất khả chiến bại. Dung Ẩn đi công tác, nhưng Thư Thanh Vãn không biết anh đang làm gì. Chỉ đến một tuần sau, tin tức anh thu mua một doanh nghiệp bất ngờ lan truyền. Doanh nghiệp này từng đạt đỉnh cao vài năm trước, có danh tiếng và thực lực đáng nể. Giờ đây, nó được Dung Ẩn trực tiếp thâu tóm, gây chấn động trong ngành. Dù anh vẫn còn ở nước ngoài, tin tức đã nhanh chóng lan về nước, khiến giá cổ phiếu của Châu Việt tăng vọt. Tin tức gây ảnh hưởng lớn, hàng loạt bài báo cập nhật liên tục. Thư Thanh Vãn cũng đọc được trên các trang tin. Bài báo có kèm một bức ảnh chụp vội từ giới truyền thông nước ngoài. Dù không phải ảnh chụp chuyên nghiệp, khí chất anh vẫn nổi bật. Trong ảnh, anh mặc vest chỉnh tề, gương mặt nghiêng rõ nét lạnh lùng. Ánh sáng tự nhiên rọi lên vai anh, khiến vẻ ngoài vốn kiêu ngạo càng thêm phần cuốn hút. Chỉ với một bức ảnh đơn giản, anh dễ dàng thu hút sự chú ý không chỉ của giới chuyên môn mà cả cư dân mạng. Khi tin tức lên xu hướng tìm kiếm, các bình luận dần chuyển từ những phân tích chuyên môn sang việc ngắm nhìn dung mạo anh: “Một CEO trẻ thế này, tài giỏi đã đành, còn đẹp trai nữa, huhu. “Ban đầu bất ngờ vì công ty bị thu mua, nhưng thấy tên Châu Việt thì hết ngạc nhiên rồi. “Hai năm qua Châu Việt phát triển nhanh thật. Cho họ thêm thời gian, họ sẽ còn mang đến nhiều điều bất ngờ hơn. Nhưng không ngờ người đứng sau lại trẻ và đẹp trai thế này. “Ai biết tình trạng hôn nhân của anh ấy không? Còn độc thân không?? “Châu Việt đỉnh quá!! Trung Quốc đỉnh quá!!! CEO trẻ tuổi, tôi chờ xem tương lai của anh! Lần này, danh tiếng Châu Việt tại Trung Quốc lại một lần nữa được củng cố. Đọc hết bài báo, Thư Thanh Vãn đóng trang web lại. Không lạ khi anh đi công tác lâu như vậy, đây là một thương vụ lớn và đầy thách thức. Việc thu mua thành công chứng tỏ năng lực của anh. Nhiều năm trước, anh đã rất xuất sắc trong ngành. Sau vài năm, không những không thụt lùi mà còn đứng vững vị trí hàng đầu. Hiện tại, cả trong và ngoài nước đều tràn ngập tin tức về anh, nhiều phóng viên xếp hàng để phỏng vấn. Nhưng cô biết anh hiếm khi nhận lời, cũng không thích xuất hiện trước công chúng. Tùy Hành đã lên kế hoạch cho chuyến đi và gửi cô xem. Họ sẽ bắt đầu vài ngày ở Ý, sau đó đi đến những nơi có nền văn hóa đặc biệt. Sau khi xác nhận, họ có thể xuất phát trong vài ngày tới. Tùy Hành nhắn cô kiểm tra thời gian để anh đặt vé. Khi xong việc, Thư Thanh Vãn nhìn qua lịch trình. Gần đây cô cũng nghiên cứu và đã nảy ra nhiều ý tưởng mới khi tìm hiểu về các quốc gia này. Chuyến đi này không chỉ để thư giãn, mà còn để tìm kiếm cảm hứng và thu thập tài liệu. Dự án thêu Tô Châu chỉ là khởi đầu tại thị trường trong nước, nhưng chắc chắn không phải là điểm dừng cuối cùng của cô. Nếu quyết định phát triển một dòng sản phẩm mới, có lẽ cô sẽ cùng đội ngũ thực hiện thêm vài chuyến khảo sát khác. Xác nhận mọi thứ với Tùy Hành, anh nhanh chóng trả lời: “Tốt. Tôi đặt vé ngay. Nhìn màn hình, vẻ mặt anh không còn thoải mái, đôi lông mày thoáng vẻ nghiêm túc. Anh cũng có ý đồ riêng. Anh cảm nhận được áp lực từ Dung Ẩn và lo lắng rằng cô sẽ dao động. Thế nên, tốt hơn hết là rời xa Bắc Thành, ra ngoài khám phá. Hơn nữa, chuyến đi này chỉ có hai người, biết đâu trong hành trình, tình cảm sẽ có chút tiến triển. Đức Dung Ẩn nhanh chóng bị giới truyền thông vây quanh. Thông tin từ trong nước và quốc tế truyền đi với tốc độ chóng mặt, nhiều tờ báo lớn đã kịp có mặt để săn tin. Hiện tại, sự chú ý dành cho anh trong và ngoài nước đều rất cao. Dung Ẩn vẫn đang xử lý những công việc cuối cùng tại đây, chuẩn bị sớm quay về nước. Kế hoạch công tác ban đầu kéo dài 15 ngày, nhưng anh đã rút ngắn xuống còn 12 ngày. Dáng vẻ gấp gáp, như thể có người đang chờ anh trở về. Buổi chiều, vừa bước ra khỏi tòa nhà, anh lại bị các phóng viên vây kín. Các nhà báo đều mong muốn có được những thông tin đầu tiên, kỹ năng phỏng vấn và tốc độ tác nghiệp là điều tối quan trọng. Giữa những lời bàn tán xôn xao về đời tư của anh trên mạng, một phóng viên vội vàng đưa micro sát đến: “Dung tổng, anh còn độc thân không? Rất nhiều người tò mò về chuyện tình cảm của anh, có thể chia sẻ chút không? Chiếc xe màu đen đã dừng ngay trước mặt, Dung Ẩn chuẩn bị bước lên xe. Thông thường, anh sẽ phớt lờ những câu hỏi như vậy. Thậm chí, nhiều lần ảnh của anh bị phát tán lên mạng, anh cũng có thể cho người gỡ xuống. Nhưng lần này, không hiểu sao, bước chân anh khựng lại. Xung quanh rất ồn ào, hàng loạt câu hỏi chồng chéo nhau, khó nghe rõ. Anh xoay người, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi. Cả đám đông im lặng trong vài giây. Ai nấy đều ngạc nhiên vì anh bỗng dưng dừng bước, nhưng lại không biết nguyên nhân. Giọng anh trầm ổn vang lên, rõ ràng giữa đám đông: “Có người trong lòng. Anh khẽ gật đầu với phóng viên đã hỏi câu đó, coi như lời đáp. Mọi người sững sờ. Phải mất vài giây để họ nhận ra anh vừa trả lời gì. Cảnh tượng này ngay lập tức gây chấn động lớn hơn, tiếng máy ảnh lách tách liên hồi, đám phóng viên càng phấn khích. Micro liên tục giơ lên, ai cũng muốn hỏi thêm vài câu nữa! —Có người trong lòng!!! Người ta hỏi anh có độc thân không, câu trả lời có thể là “Có hoặc “Không, nhưng không ai ngờ lại nhận được câu này! Dung Ẩn, chủ tịch Châu Việt, luôn ở vị trí cao nhất. Mọi người đều nghĩ rằng đời sống tình cảm của anh chắc chắn đã ổn định. Không ngờ, đáp lại là một câu “Có người trong lòng! Dung Ẩn không dừng lại thêm. Nói xong, anh cúi người bước vào xe. Các vệ sĩ nhanh chóng chặn đứng đám đông đang kích động. Trong bộ vest đen chỉnh tề, dáng anh cao lớn, khí chất áp đảo, mọi ánh mắt đều bị thu hút. Những bức ảnh chụp anh nhanh chóng được gửi về trong nước, tạo nên một cơn sốt. Dung Ẩn thờ ơ trước sự náo nhiệt bên ngoài, như thể anh không phải trung tâm của sự chú ý. Liếc nhìn đồng hồ, anh tính toán lại và quyết định rút ngắn thêm một ngày. Ngay lập tức, anh ra lệnh chuẩn bị về nước sớm hơn. Phần công việc còn lại giao cho cấp dưới xử lý. Dung Ẩn mở điện thoại, xem các tin nhắn và thông báo. Ánh mắt anh chợt lạnh khi nhìn thấy một tin tức liên quan đến cô. Người ta đang bàn tán rằng nhà họ Tùy và nhà họ Lâm dường như đang chuẩn bị cho chuyện hôn nhân. Đôi mắt dài hẹp của anh tối lại. Dung Ẩn giữ bình tĩnh, xác minh độ chính xác của thông tin. —Anh mới đi chưa đầy 10 ngày, hôm nay là ngày thứ 11. Ngón tay dài gõ nhẹ trên ống quần phẳng phiu. Mọi thứ nghe có vẻ đột ngột và không thực tế. Nhưng không hiểu sao, trong lòng anh lại xuất hiện chút bất an. Anh không tin mọi chuyện có thể diễn ra nhanh như vậy, nhưng cũng không dám chắc chắn rằng điều đó sẽ không xảy ra. Hàm dưới anh khẽ siết chặt, đường nét nghiêng sắc sảo đầy căng thẳng. Chẳng mấy chốc, anh nhận được vài tin nhắn trả lời. Ngụy Thọ và vài người trong giới xác nhận rằng, quả thật họ nghe nói hai gia đình có ý định này, và nguồn tin rất đáng tin cậy. Ánh mắt anh càng lạnh lẽo, môi mím chặt. Tim anh như ngừng đập trong chốc lát. Sau vài giây, anh trở về thực tại. —Tất cả đều biết, chỉ có anh không biết. Bên trong xe yên tĩnh, không một tiếng động. Cô đã chọn Tùy Hành. Anh cố gắng rút ngắn thời gian công tác, còn họ ở trong nước bàn chuyện hôn nhân. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua kính xe, rải rác trên chân anh. Khí áp xung quanh anh thấp đáng sợ, khí chất vốn sắc bén nay càng thêm áp lực. Dung Ẩn ra lệnh: “Theo dõi tình hình bên cô ấy. Trợ lý Hàng còn chưa hiểu chuyện gì, vừa rồi mọi thứ vẫn ổn, nhưng không dám thắc mắc, lập tức đáp lời. Anh thừa biết “cô ấy là ai. Giờ đây, chỉ có một người có thể khiến Dung tổng quan tâm đến vậy. Dung Ẩn không quay lại khách sạn mà trực tiếp sắp xếp về nước. Tất cả đều biết cô sắp kết hôn, chỉ có anh không hay biết. Cảnh này quen thuộc đến đau lòng. Như năm đó, khi anh đang ở nước ngoài, cô đã bồn chồn gửi cho anh một tin nhắn: [Dung Ẩn, anh sắp kết hôn với người khác phải không?] Nỗi nghẹn ngào trong cổ họng anh bây giờ còn mãnh liệt hơn gấp bội. Trải qua rồi, anh mới thấu hiểu cảm giác ấy là gì. Anh từng nghĩ mình còn thời gian, rằng dần dần cô sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là suy nghĩ đơn phương. Cô chưa bao giờ định cho anh thêm thời gian. Mọi nhượng bộ, mọi cố gắng của anh trong thời gian qua, cô chỉ lặng lẽ quan sát, hoàn toàn dửng dưng. Dung Ẩn khép mắt, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt không còn chút ấm áp nào. Anh định gửi cô một tin nhắn, nhưng nhận ra mình không còn đủ can đảm hỏi thẳng như cô đã từng làm năm đó. Năm xưa cô dám hỏi, còn bây giờ, anh lại không dám. Anh cắn chặt răng. Nhớ lại mọi tin nhắn cô đã gửi trong thời gian qua. Từng câu, từng chữ, như những mũi dao đâm thẳng vào tim. —Cô đã sớm cho anh câu trả lời, chỉ là anh không chịu nghe, cũng không muốn chấp nhận. Lồng ngực anh dâng lên cảm giác quen thuộc của sự cố chấp. Anh biết rõ tính nguy hiểm của nó, và đã cố gắng kiềm chế, nhưng lần này, sự dữ dội của nó trở nên quá rõ ràng, cuộn trào đến mức không thể lờ đi. Dung Ẩn nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh. Anh không nán lại lâu hơn, lập tức quay về nước. Nhưng khi hạ cánh xuống sân bay, trời đã khuya. Dung Ẩn nhờ người thu thập thông tin, đồng thời để mắt đến tình hình bên cô. Trong khi đó, anh vẫn chưa kịp thích nghi với múi giờ mới. Đến trưa hôm sau, khi vẫn còn đang ngủ, anh nhận được một tin nhắn: —Cô và Tùy Hành chuẩn bị ra sân bay.