Vẻ mặt bà có chút gượng gạo, không quen bộc lộ tình cảm, cũng chẳng giỏi thể hiện cảm xúc.

“Về thăm mọi người.

Thư Thanh Vãn lớn lên ở đây. Những ngày đầu khi bước đi trên đất khách, cảm giác nhớ nhà dần len lỏi.

Có lẽ đôi lúc cô vẫn không tránh được những oán giận, nhưng cũng rất khó để hoàn toàn dứt bỏ, không nghĩ tới.

Từ xa, Diễm Y đã trông thấy hai người nói chuyện, có chút do dự không biết có nên tiến lại hay không. Sự xuất hiện của bà có thể làm xáo trộn bầu không khí này.

Đã lâu không gặp, thực ra mẹ Thư cũng nhớ cô. Dù gì cũng là đứa con bà nuôi lớn. Chỉ là lần trước cãi nhau, cả hai vẫn giữ cái tôi, chưa ai chịu xuống nước. Bà nói với vẻ lạnh lùng: “Chẳng phải con đã có cha mẹ ruột rồi sao?

Tình cảm giữa họ thật tốt, mấy năm nay chắc sống cùng nhau. Chẳng mảy may nhớ đến ngôi nhà này.

Trước đây, khi chưa biết không phải mẹ con ruột, Thư Thanh Vãn vẫn luôn nghĩ hai người giống như kẻ thù trời sinh.

Sau này mới rõ, hóa ra ngay cả mối quan hệ mẹ con cũng không phải.

Thư Thanh Vãn im lặng một lúc, rồi nói: “Họ thương yêu Lâm Phức Nhất như vậy, sao mẹ lại chẳng thương con chút nào?

Cô không giữ lại gì, muốn nói gì với mẹ Thư thì cứ nói thẳng.

Từ xa, Diễm Y sững người, ánh mắt dõi theo Thư Thanh Vãn.

Mẹ Thư liếc nhìn cô, “Chẳng phải mẹ đã thương con sao? Thế nào mới được gọi là thương con? Ở nhà không phải làm gì, cũng không cần đóng tiền sinh hoạt, thế vẫn chưa đủ tốt sao?

Thực ra, bao năm qua Thư Thanh Vãn hiếm khi ở nhà. Thậm chí những năm trung học của cô cũng bị lấp đầy bởi các lớp học và giáo viên phụ đạo.

Cô khẽ nhếch môi, “Mẹ không hiểu.

“Không hiểu gì?

Thư Thanh Vãn cụp mi xuống, “Họ thực sự rất yêu Lâm Phức Nhất.

Ngay từ cái tên đã tràn đầy yêu thương. Suốt hai mươi lăm năm qua, họ dành trọn vẹn tình yêu cho cô ấy.

Không phải con ruột, chỉ là một sự nhầm lẫn nhỏ.

Cô ấy cũng là nạn nhân, họ không trách cứ nhiều, còn sắp xếp mọi thứ để cô tiếp tục đi trên con đường đã định.

Thư Thanh Vãn lặng lẽ quan sát, cảm giác như đó là gia đình của người khác, cô mãi mãi không thể bước vào.

Ngay từ đầu đã có chút ghen tị, và có lẽ đó là điều cả đời cô không bao giờ có được.

Diễm Y vô tình nghe thấy, hoàn toàn sững sờ. Bà như bừng tỉnh, nhận ra một khúc mắc khác trong lòng cô.

Thư Thanh Vãn cũng không hiểu vì sao lại nói những điều này với mẹ Thư.

Có lẽ, ký ức về việc không được yêu thương đã trở thành vết hằn sâu trong tâm trí. Không dễ dàng mà lật qua được.

Mẹ Thư im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Làm sao mà không thương con? Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng cho con ăn mặc đẹp đẽ. Khi con còn nhỏ, bố con mỗi lần đi công tác về đều bế con. Con thích món đồ chơi xe lớn đó, ôm không rời, ông ấy liền thuê về cho con chơi cả tuần.

Chỉ là, có lẽ, việc giữ cho hai bên cân bằng tình cảm thực sự rất khó. Thêm vào đó, qua bao năm, cô đã thay đổi, họ cũng đã khác đi.

Diễm Y lặng lẽ nhìn Thư Thanh Vãn đang trò chuyện với mẹ Thư. Khúc mắc cô luôn giữ trong lòng, hôm nay dường như cuối cùng đã hé lộ.

Có lẽ đó cũng chính là lý do họ mãi không thể bước vào thế giới nội tâm của cô.

Tình yêu họ dành cho đứa trẻ bị trao nhầm luôn là cái gai trong lòng cô.

Bà siết chặt nắm tay bên người.

Việc cô chưa từng nhận tiền từ họ có lẽ cũng vì chưa thật sự xem họ là bố mẹ ruột, nên không thể hoàn toàn dựa dẫm. Trong lòng cô vẫn còn nhớ đến cha mẹ nuôi, những người đã dưỡng dục mình.

Thư Thanh Vãn chỉ tiện đường ghé qua, nói chuyện với mẹ Thư vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Cô không có ý định ở lại qua đêm, lập tức quay về Tô Thành.

Thấy cô sắp đi, mẹ Thư cũng không nói gì thêm.

Khi chiếc xe đặt trước đến nơi, Thư Thanh Vãn nói: “Sau này chắc con sẽ ít về. Mọi người giữ sức khỏe.

Mẹ Thư sững người, ngơ ngác nhìn cô.

Ngực như thắt lại, bà thật sự đã nuôi một kẻ đến để đòi nợ.

Cả đời này cô quay về cũng chỉ để trách móc.

Giờ đây, cô quyết định không quay lại nữa.

Chuyến đi lần này, Thư Thanh Vãn chỉ ở lại chưa đầy một tiếng, Diễm Y cũng không đi cùng.

Sau khi hoàn tất lịch trình ở Tô Thành, hôm sau Thư Thanh Vãn liền quay về Bắc Thành.

Cô tới đây chỉ vì công việc, không quan tâm Dung Ẩn đến hay đi lúc nào.

Cũng chẳng có ý định hẹn anh cùng đồng hành.

Chi tiết hợp tác với Tô Tú lần này hoàn toàn bảo mật, chỉ có nội bộ biết, và mọi thứ được tiến hành trong âm thầm.

Trở lại Bắc Thành, cô cuối cùng cũng sắp xếp được bữa hẹn với nhóm Lộc Uyển.

Nghe cô nhắc đến chuyện quảng cáo, Lộc Uyển liền hăng hái: “Lên đi, cậu phải lên đó! Đến lúc cần nhiệt mà không đủ, tớ vẫn còn một cách dự phòng.

Từ góc độ của Thư Thanh Vãn, cô vô tình nhìn thấy một vết hằn trên cổ Lương Sơ Doanh. Cô khựng lại, vài giây sau mới quay sang hỏi Lộc Uyển: “Cách gì?

“Lên livestream của tớ, lần này lộ mặt luôn. Tớ đảm bảo cậu sẽ bùng nổ. Lộc Uyển hào hứng đến mức suýt đập bàn.

Mấy năm nay cô làm trong ngành truyền thông rất thuận lợi, lượng fan tăng gấp bội, nên cô tự tin với lời hứa của mình.

Hơn nữa—

Trời đất ơi, không ai biết trong hàng triệu fan của cô có bao nhiêu người từng theo dõi chỉ để chờ thấy Thư Thanh Vãn.

Thành công hôm nay của cô, một phần cũng nhờ vào sự bùng nổ ngày đó.

Vậy nên cô hoàn toàn sẵn lòng kéo Thư Thanh Vãn.

Hơn nữa, nền tảng thì cô có thể cung cấp, còn lại chỉ cần Thư Thanh Vãn xuất hiện là đủ để chinh phục mọi người.

Lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trong livestream của mình đã là hơn ba năm trước.

Thư Thanh Vãn cười, “Được, vậy lần này tớ tự thử sức.

Từ lúc trở về từ Tô Thành và thỏa thuận hợp tác với Tô Tú, các công việc liên quan đến dòng sản phẩm của Night đều bước vào giai đoạn gấp rút.

Trận mở màn này, nhất định phải thành công vang dội.

Những năm qua, Lộc Uyển vẫn giằng co với mẹ trong chuyện hẹn hò. Cô vẫn độc thân. Trong vòng tròn nhỏ của mình, cô chưa gặp được ai khiến tim mình rung động.

Mặc dù đang ở trong nước, nhưng Lộc Uyển vẫn theo sát tình hình của Thư Thanh Vãn. Cô tò mò hỏi: “Cậu em trai mắt xanh lần trước có tiến triển gì không?

Thư Thanh Vãn thả nguyên liệu vào nồi lẩu.

Rất tiếc, cậu em trai đó vẫn đang ở Mỹ, còn cô thì đã quay về nước.

Vẻ mặt không đổi, cô đáp: “Không có.

Lộc Uyển vốn rất thích cậu trai đó, nghe vậy liền buông tiếng “A đầy tiếc nuối, vai sụp xuống.

Lương Sơ Doanh hứng thú nói: “Cũng đúng thôi. Cô ấy đâu có thích mấy cậu em trai.

Thư Thanh Vãn đặt đĩa trống qua một bên, đột nhiên nhướng mày nhìn thẳng vào mắt cô bạn: “Còn cậu thì sao? Thích em trai hay anh trai?

Bị hỏi bất ngờ, Lương Sơ Doanh sững lại.

Cô ngập ngừng vài giây rồi trả lời mơ hồ: “Chắc là em trai. Cậu mắt xanh đó trông cũng đẹp mà…

Những năm gần đây, xung quanh cô không thiếu các chàng trai ngoại quốc trẻ trung.

Nhưng Thư Thanh Vãn chẳng để mắt đến ai, điều này khiến cô bạn cũng thấy tiếc nuối.

Thư Thanh Vãn gật đầu, nhẹ giọng “Ồ một tiếng, “Tớ cứ tưởng cậu thích anh trai cơ.

Lương Sơ Doanh liếc cô một cái.

Chỉ vào miếng thịt bò trong nồi, “Chín rồi đấy, ăn đi.

Thư Thanh Vãn và cậu em trai mắt xanh đó chỉ là bạn bè, trong điện thoại cô vẫn còn một bức ảnh chụp chung trong buổi tiệc. Khi Lương Sơ Doanh đang ăn, Thư Thanh Vãn nhấn gửi bức ảnh cho anh trai mình.

Lâm Diêm: 【?】

Lâm Diêm: 【Cậu ta đang tán tỉnh em? Để anh giúp em kiểm tra.】

Cô nhắn lại: 【Anh thấy thế nào?】

Lâm Diêm chăm chú nhìn ảnh vài giây. Khi anh còn chưa kịp suy nghĩ gì, tin nhắn tiếp theo của cô đã đến: 【Loại hình mà Sơ Doanh thích, anh giúp cô ấy xem xem.】

Lâm Diêm đang định gõ chữ thì ngừng lại, khẽ nheo mắt.

Việc xong người đi, không màng danh lợi. Thư Thanh Vãn tắt điện thoại, tiếp tục cùng bạn bè ăn uống vui vẻ.

Lương Sơ Doanh mắt sáng lên: “Nước ép dưa hấu này ngọt quá!

Sau khi trở lại Bắc Thành, Thư Thanh Vãn nhanh chóng sắp xếp gặp gỡ nhà đầu tư mà lần trước cô chưa kịp gặp.

Mối quan hệ nhiều năm này cô rất coi trọng và biết ơn, từ lâu đã muốn bày tỏ lòng cảm kích trực tiếp với đối phương.

Lúc đầu, do hoạt động trong nước và các tác phẩm của thương hiệu mang đậm yếu tố quốc phong, việc tìm kiếm nhà đầu tư gặp không ít khó khăn.

Nhưng sau khi mọi thứ suôn sẻ, phong cách quốc phong này lại bất ngờ được ưa chuộng ở nước ngoài.

Vẻ đẹp của nó chinh phục những người yêu nghệ thuật xứ lạ.

Hai bên đã trao đổi qua email vài lần, nhưng chữ ký của người kia rất đơn giản, chỉ có duy nhất chữ cái “W, thậm chí không có tên đầy đủ.

Tuy vậy, cô nhận ra đây là một nhà đầu tư lão luyện, nhãn quan cực kỳ sắc bén.

Sau này khi Night phát triển, nhân sự đông đảo, các quy trình kết nối với đối tác cũng dần được tiêu chuẩn hóa, do cấp dưới phụ trách.

Thư Thanh Vãn mặc một chiếc váy đen đơn giản, đến nhà hàng theo lịch hẹn.

Trợ lý chọn địa điểm rất khéo, đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Thành, cô đã từng dùng bữa tại đây vài năm trước.

Đối với những buổi gặp gỡ công việc, cô không chỉ chuẩn bị kỹ càng mà còn mang theo chút căng thẳng cần thiết.

Cô đến sớm hơn giờ hẹn để thể hiện sự chuyên nghiệp.

Nhưng không ngờ, đối phương đã đến trước.

Được nhân viên dẫn đường, cô bước trên đôi giày cao gót, đẩy cửa bước vào.

Nụ cười trên môi cô khựng lại.

Bàn tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, đầu ngón tay siết lại, một thoáng chần chừ như muốn quay người rời đi.

Anh ngẩng đầu nhìn cô.

Tư thế thoải mái, ung dung đó cô đã quá quen thuộc.

Cũng là người cô đã quá quen thuộc.

Cảm giác hồi hộp nghiêm túc bỗng chốc tan biến, hóa ra là thừa thãi.

Thư Thanh Vãn lặng lẽ nhìn anh, môi khẽ mím.

Ngược lại, Dung Ẩn tỏ ra hết sức điềm nhiên.

Anh làm động tác mời ngồi.

Thư Thanh Vãn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, kéo ghế ngồi xuống, vạt váy nhẹ nhàng lay động theo cử động của cô.

Cô nghĩ, cô cần một lời giải thích.

Rõ ràng đã chia tay nhiều năm, vì sao người cô gặp vẫn là anh?

Hoặc là, đối phương vốn dĩ là Dung Ẩn, hay anh đang thay người khác?

Tất cả suy nghĩ đều hiện rõ trên khuôn mặt cô, đôi mày hơi chau lại.

Dung Ẩn đẩy một tập tài liệu công việc về phía cô, ánh mắt đối diện, giọng nói nhàn nhạt:

“Không bàn chuyện tình cảm đúng không? Vậy thì bàn công việc.