Ngu Liễu Liễu: [???]

Nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ấy, đồng tử Ngu Liễu Liễu như muốn nổ tung.

“Chết tiệt!

Ngụy Thọ bên cạnh hỏi:

“Có hỏi được chưa?

Hỏi thì hỏi được rồi.

Nhưng giờ cô lại thấy hoang mang về cuộc đời.

Rõ ràng đều là những chữ quen thuộc, nhưng khi ghép lại, cô hoàn toàn không hiểu nổi.

Người mà họ không tìm được ở Bắc Thành, ai ngờ lại đang mải mê theo đuổi người ta tận Tô Thành.

Ngu Liễu Liễu điên cuồng gõ tin nhắn:

[Cậu mới là bạch nguyệt quang của anh ấy đấy!!!]

Ít nhất, cô chưa từng thấy Dung Ẩn làm đến mức này vì bất kỳ ai.

Ngu Liễu Liễu chợt nhớ đến hình ảnh phản chiếu trên màn hình khổng lồ năm nào và màn pháo hoa rực rỡ. Tim cô vẫn còn rung động khi nghĩ về điều đó.

Thư Thanh Vãn khẽ ngẩn người, chớp nhẹ hàng mi nhưng không để lời nói ấy vào lòng.

Cô hiểu sự ngạc nhiên của Ngu Liễu Liễu. Chính cô cũng không ngờ, không những anh không buông tay, mà còn muốn theo đuổi cô.

Nhưng việc bị theo đuổi không còn xa lạ với cô.

Từ chối là quyền của cô, còn theo đuổi là quyền của người khác. Cô không thể ngăn cản.

Cũng chẳng cần lo sẽ nhận tin nhắn từ anh, vì cả hai hiện tại còn chưa kết bạn trên WeChat.

Không quan tâm là được.

Đang trò chuyện, một tin nhắn mới lại đến.

——Lão Trương hỏi cô có thể thực hiện theo mức giá ban đầu được không.

Chắc hẳn họ đã bàn bạc tới giờ, muốn quay về thỏa thuận cũ.

Cô trả lời: Không thể.

Dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng thái độ vẫn cứng rắn.

Không có chút khoảng trống nào để thương lượng.

Đối phương im lặng một lúc, có lẽ đang bàn bạc. Một lúc sau, tin nhắn của Lão Trương lại đến.

Họ chấp nhận cắt giảm 5% và đồng ý ký hợp đồng vào ngày mai.

Rõ ràng họ đã cắn răng mà đồng ý.

Càng kéo dài, biến số càng lớn, giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng chốt hạ.

Thư Thanh Vãn chỉ nhắn lại ngắn gọn:

[Tốt.]

[Ngày mai trợ lý của tôi sẽ liên hệ với các ông.]

Thần sắc cô vẫn bình thản. Cô vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc không hợp tác, nhưng giờ lại hoàn toàn kiểm soát được tình hình.

Không lâu sau, cô nhận được một tập tài liệu do Tùy Hành gửi tới.

Những vấn đề kỹ thuật mà trước đó cô từng trò chuyện với anh, lúc rảnh rỗi anh đã tổng hợp tài liệu liên quan và gửi qua. Những tài liệu này có tính chuyên môn rất cao, chính là thứ Thư Thanh Vãn đang cần.

Cô như bắt được báu vật, giữa hàng lông mày thấp thoáng ý cười, bấm nhận tài liệu.

【Cảm ơn!】

【Đợi tôi về sẽ mang quà cho anh.】

Tùy Hành chống tay lên mép bàn, chiếc ghế xoay trượt nhẹ về sau. Anh vừa xử lý xong một báo cáo, vẻ lười nhác hiện rõ giữa đôi mày thanh tú.

【Đang ở Tô Thành?】

【Đúng vậy.】

Trước đó cô từng nhắc với anh rằng chuyến đi này là để tìm hiểu sâu hơn về một loại hình thủ công truyền thống.

Night tại thị trường nội địa đang nổi như cồn, một phần cũng vì biết cách áp dụng những yếu tố mới lạ, thu hút giới trẻ.

Góc độ mà cô hứng thú luôn rất đặc biệt. Nhưng nếu dành thời gian tìm hiểu kỹ cùng cô, người khác cũng có thể cảm nhận được nét độc đáo trong đó.

Tùy Hành trò chuyện về một kỹ thuật anh đã nghiên cứu từ lâu, có thể áp dụng để tạo hiệu ứng cho một phần trong tác phẩm của cô.

Thư Thanh Vãn nhanh chóng hiểu ý, lập tức nhắn: 【Vậy khi về tôi sẽ đến tìm anh.】

Tùy Hành: 【Không vấn đề gì, lúc đó cứ tới thẳng phòng thí nghiệm của tôi.】

Cả hai bàn công việc rất thuận lợi.

Sau khi xong xuôi, Tùy Hành tiếp lời: 【Được rồi, giờ cô mở cửa sổ ra.】

Thư Thanh Vãn nghi hoặc, không rõ anh định làm gì. Cô đứng dậy làm theo, đẩy cửa sổ.

Tùy Hành hờ hững nói: 【Bên ngoài chắc là trăng rất đẹp.】

Thư Thanh Vãn hơi sững lại. Theo bản năng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước cửa có một cây lớn, ánh trăng len lỏi qua cành lá, xa xa còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.

Cô cong môi, buông bỏ công việc, thả mình vào không khí mùa hè thư thái.

Cô chụp một bức ảnh gửi cho anh, ánh trăng mờ ảo ẩn hiện giữa bóng cây.

【Đúng là vậy. [Ảnh]】

Mang theo công việc, cô chưa có dịp tận hưởng nhịp sống chậm rãi của thành phố này.

Cô vốn rất thích phong vị Giang Nam. Lần trước thân tâm mệt mỏi, cô muốn về An Thành nghỉ ngơi cũng vì lý do này.

Thoát khỏi khung trò chuyện, cô nhìn thấy thông báo được đẩy lên đầu.

Biểu tượng của tập đoàn Lâm thị rất nổi bật.

Cô bấm vào xem, là bài đăng về một dự án hợp tác quốc tế do Lâm Phức Nhất vừa hoàn thành. Sau hai năm nỗ lực, cuối cùng cô ấy cũng cho ra một bản báo cáo hoàn hảo.

Lướt qua một lượt, Thư Thanh Vãn tắt điện thoại.

Thời tiết hiện tại rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng, có thể mở cửa đón gió tự nhiên.

Chiều hôm sau, Thư Thanh Vãn cùng trợ lý từ chối lời mời đi cùng của người phụ trách nơi đây, tự mình tới chụp ảnh trong vườn.

Trợ lý Gia Gia đeo máy ảnh, theo sát cô.

Ban đầu là chụp phong cảnh, chụp được một lúc, Gia Gia bất chợt bắt gặp hình bóng của cô qua những khóm hoa.

Đưa máy lên, cô gọi:

“Chị, nhìn đây một chút.

Thư Thanh Vãn quay lại, ánh mắt chạm vào ống kính, cô hơi nghiêng đầu.

Gia Gia mỉm cười, bấm máy, chụp được khoảnh khắc tự nhiên.

Trong ảnh, vẻ đẹp rực rỡ, sắc sảo của người phụ nữ nổi bật giữa khung cảnh. So với cảnh vật, chụp cô còn thú vị hơn nhiều.

Vừa hướng dẫn cô thay đổi góc chụp, tư thế, Gia Gia vừa nói: “Chị, hay lần này chị tự làm mẫu cho quảng cáo luôn đi? Em thấy những người mẫu trước đây chọn không ai hợp bằng chị.

Hôm đó Thư Thanh Vãn mặc chiếc sườn xám xanh ngọc, vừa nhìn đã khiến Gia Gia ngây ngẩn.

Bộ sưu tập lần này của Night mang phong cách mạnh mẽ, từ chất liệu, họa tiết cho đến kỹ thuật đều rất đậm nét.

Yêu cầu đối với người mẫu là phải đủ sức tôn lên sự rực rỡ này, không để các sản phẩm lấn át mà phải bổ trợ, tôn vinh lẫn nhau.

Yêu cầu này khá khó.

Có lẽ cũng vì tiêu chuẩn cao nên dù đã xem qua nhiều ứng viên, vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Hôm nay khi chụp cô, Gia Gia không khỏi động lòng, càng nghĩ càng thấy khả thi.

“Vả lại, những lần phỏng vấn chị đều rất hot. Chị không biết mình được yêu thích đến thế nào đâu. Lần này đích thân ra trận, chắc chắn sẽ nổi đình đám.

Đây là trận chiến đầu tiên của Night tại thị trường nội địa, toàn công ty đều đặt kỳ vọng lớn.

Thư Thanh Vãn không từ chối ngay, chỉ cười nói: “Để tôi cân nhắc thêm.

Những việc lớn liên quan đến hình ảnh, cô vẫn cần thời gian suy nghĩ.

Năm đó, khi giới thiệu Chạng Vạng, sản phẩm làm mưa làm gió trong buổi họp báo, cô cũng không chọn xuất hiện trước công chúng. Đến lúc vô tình gây sốt trên livestream của Lộc Uyển, cô cũng chọn im lặng, tránh xa ánh đèn sân khấu.

Nhưng lời của Gia Gia không phải không có lý. Nếu cô trực tiếp tham gia, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.

Hai người mang ảnh đi rửa.

Chiều tối, Thư Thanh Vãn cầm theo những bức ảnh mới rửa, lên xe tới An Thành.

An Thành cách Tô Thành không xa. Cô đã vài năm chưa về, lần này đi qua cũng tiện ghé thăm.

Diễm Y biết cô sắp về, liền nhắn tin hỏi thăm tình hình.

Dù không ở cạnh cô nhưng họ vẫn luôn lo lắng.

Khi thấy xa xa ngôi nhà họ Thư, cô cúi đầu nhắn lại cho Diễm Y: 【Tới rồi.】

Cô không biết rằng, Diễm Y cũng đã tới, muốn cùng cô quay về.

Nhận được tin nhắn, Diễm Y lập tức rời khách sạn, dự định cho cô một bất ngờ. Quà cho nhà họ Thư đã được chuẩn bị sẵn, bà muốn đảm đương các vấn đề lễ nghĩa, để con gái không phải bận tâm.

Lần trước họ chưa thể đi cùng, lần này có thể tranh thủ dạo quanh những nơi gắn bó với tuổi thơ của con gái.

Mẹ Thư đang rửa trái cây ở bể nước nhỏ trước cửa, trò chuyện vui vẻ với bạn của Thư Gia Việt.

Đối với bạn bè của con trai, bà luôn tiếp đãi nhiệt tình, lời nói lúc nào cũng kèm theo nụ cười.

Thư Thanh Vãn xuống xe, thanh toán tiền.

Khu vực quanh nhà không thay đổi nhiều, chỉ có mẹ cô đã già đi đôi chút, vài sợi tóc bạc hiện rõ dưới ánh mặt trời.

Mấy năm không gặp, vừa nhìn thấy cô, mẹ Thư cũng sững sờ.

Thấy nhà có khách, bạn của Thư Gia Việt liền chào tạm biệt để không làm phiền.

Nụ cười trên gương mặt mẹ Thư cũng dần tắt.

Bà rửa xong hai quả cà chua bi còn lại, quay sang nhìn Thư Thanh Vãn, “Sao lại về?