Ngày trở về An Thành, Thư Thanh Vãn đáp chuyến bay vào buổi chiều.

Sau khi ăn trưa, cô lên đường ra sân bay và đến tối mới hạ cánh.

Từ sân bay về nhà phải đi xe, và vì vài sự cố cùng trì hoãn ngoài ý muốn, đến tận nửa đêm cô vẫn chưa về tới nơi.

Người lái xe còn trẻ, trông tầm tuổi cô, bắt chuyện: “Đi du lịch hay về nhà vậy?

Sau một ngày di chuyển mệt mỏi, cô khẽ đáp: “Về nhà.

Đã rất khuya, giữa đường, mẹ của người lái xe gọi điện hỏi sao anh vẫn chưa về nhà, trong xe vang lên giọng trả lời vội vàng của anh.

Thư Thanh Vãn mở điện thoại xem tin nhắn, thấy Lộc Uyển luôn nhắn hỏi thăm suốt chuyến đi. Từ khi cô nhắn đã đáp xuống sân bay, cả hai vẫn trò chuyện lắt nhắt, đến khi cô lên xe thì Lộc Uyển dặn cô chia sẻ hành trình qua ứng dụng đặt xe.

Mới đây nhất là tin nhắn: 【Về đến nhà chưa?】

Sau khi quyết định về nhà, cô đã báo trước cho mẹ. Mẹ cô bảo: “Ừ, mai mẹ giặt chăn ga cho con.

Dù biết cô về hôm nay nhưng khung trò chuyện của mẹ vẫn yên tĩnh. Dù khuya rồi cô vẫn chưa về đến nhà, mẹ cũng không nhắn hỏi thăm.

Thư Thanh Vãn nhắn tin trả lời Lộc Uyển rồi tắt điện thoại.

Tối hôm đó, mẹ của Lâm Phức Nhất có gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô không xem.

Thỉnh thoảng trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh Lâm Phức Nhất được mọi người vây quanh ở trung tâm.

Đến nhà lúc một giờ sáng, mọi người đều đã ngủ, trong nhà rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng động của chính cô.

An Thành và Bắc Thành mang đến những cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nơi này thật yên tĩnh, khiến tâm trí cô cũng tĩnh lặng theo.

Và nơi đây, cũng cách anh thật xa.

Thư Thanh Vãn không gọi đồ ăn ngoài mà đi bộ đến quán gần đó ăn một bát mì rồi quay về ngủ.

Nhịp sống ở đây thật chậm, phong cách sống cũng dễ chịu.

Hôm sau.

Thư Thanh Vãn thức dậy đã là buổi trưa.

Trong nhà chỉ có mẹ, bà đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, vừa dọn lên vừa nói: “Mau đến ăn đi. Trưa nay họ không về đâu.

Cô kéo ghế ngồi đối diện mẹ.

Ở xa lâu ngày, cô có chút muốn chia sẻ những chuyện xảy ra nơi phương xa. Nhưng có lẽ vì đã lâu không gặp, cũng ít thời gian gần gũi, nên cô không biết mở lời thế nào.

Mẹ cô cũng không có vẻ tò mò, chỉ chăm chú xem video ngắn trên điện thoại.

Thư Thanh Vãn không nói nữa. Mong muốn chia sẻ của cô dần bị chặn lại.

Xa cách lâu ngày, tất nhiên là nhớ, nhưng lại không biết cách nào để gần gũi. Mong muốn chia sẻ mà cô đã quen khi ở bên bạn bè lại bị dập tắt bởi sự thờ ơ của người không muốn nghe.

Buổi chiều, không có việc gì làm, cô tự mình đi dạo.

An Thành vào mùa này như một bức tranh trong thơ, mang lại cảm giác rất khác so với Bắc Thành.

Cô như bước ra khỏi sự phồn hoa náo nhiệt, trở về với núi non sông nước tĩnh lặng.

Cũng đã lâu rồi cô không trở lại vào mùa này.

May mắn thay, Thư Thanh Vãn tình cờ gặp một bức tường hoa tường vi đang rực rỡ.

Những bông hoa nở rộ.

Vài cụ ông cụ bà cầm máy ảnh chụp ảnh.

Cô cũng lấy điện thoại ra chụp.

Thật may mắn, vẫn còn kịp ngắm mùa hoa nở rộ.

“Cô bé, không thể chụp thế được, đến đây này, đứng chỗ này sẽ không bị ngược sáng đâu.

Mấy người lớn tuổi nhiệt tình hướng dẫn cô.

Thư Thanh Vãn khẽ mỉm cười, làm theo chỉ dẫn của họ.

Dáng người cô mảnh mai, mái tóc đen mượt được gió nhẹ thổi bay, phía sau là khung cảnh hoa nở rực rỡ.

“Nghiêng thêm một chút, góc này đẹp.

“Đưa điện thoại đây, cô chụp giúp một tấm. Một cô lớn tuổi vươn tay ra, “Con bé đẹp thế này, chụp nhiều vào cho đẹp.

Thư Thanh Vãn hơi dừng lại, nhưng không từ chối sự nhiệt tình của cô bác, tiến lại gần chụp trước tường hoa tường vi.

Cô chỉ đứng đó thôi cũng đủ đẹp rồi.

Bức tường hoa phía sau chính là phụ kiện trang trí hoàn hảo của cô.

“Ôi, đẹp quá, đứng yên đó, để cô chụp thêm tấm nữa.

Thư Thanh Vãn nhớ lại năm nhất khi mới đến Bắc Thành, mùa đó hoa đào ở Thập Lý Bảo nở rộ, cô và Lộc Uyển xem trên mạng rồi cùng nhau chạy ra đó chụp ảnh.

Nơi đó có một con sông, hoa đào nở dọc hai bờ.

Ngày ấy, cô gặp các dì ở Bắc Thành, họ cũng nhiệt tình giống như những dì hôm nay, giúp cô và Lộc Uyển chụp ảnh.

Chụp xong, cô mỉm cười cảm ơn.

“Ôi, khách sáo gì chứ? Các dì phẩy tay, thân thiện bảo, “Chụp đẹp đấy, rửa ra rồi treo trong nhà, thật là một cô bé xinh đẹp.

Thư Thanh Vãn khẽ cong môi, “Cảm ơn các dì.

Cô tiếp tục dạo chơi, tình cờ bắt gặp một cửa hàng may trong khu dân cư. Bước vào ngắm nghía, cô thấy hứng thú và đặt may hai bộ sườn xám.

Sườn xám ở đây có phong cách rất khác với ở Bắc Thành.

Trên đường về, cô ghé vào mua ít nhót đang vào mùa.

Chỉ năm tệ một cân.

Khí chất của thành phố này đậm nét đời thường, những câu chuyện ở Bắc Thành dường như cách xa nơi đây.

Hoàng hôn dần buông xuống, cô men theo con đường về nhà.

Thư Thanh Vãn nhớ rõ lần trước, có một nhóm đàn em khoa nhiếp ảnh kéo cô đi chụp bộ ảnh, và bất ngờ là ảnh chụp lên rất đẹp.

Cô đã lưu lại, và khi nhìn vào khung trò chuyện với mẹ, một ý nghĩ vụt qua, cô gửi một loạt ảnh đã chỉnh sửa cẩn thận cho mẹ.

Khi ấy, trong lòng cô có chút mong chờ, không biết liệu mẹ có lưu lại những bức ảnh đó không?

Nhưng mẹ không có phản hồi gì, cũng chẳng đánh giá. Đến lần có việc cần, bà trực tiếp nhắn tin vào chuyện cần nói, không hề đả động đến những tấm ảnh trước đó.

Cho nên, khi nghe đến từ “người duy nhất, lòng cô không khỏi thoáng gợn lên chút ghen tị.

Số ảnh chụp chung với Dung Ẩn không nhiều.

Anh không thích chụp ảnh.

Thư Thanh Vãn về đến nhà, bố cô đang nói chuyện với em trai Thư Gia Việt, mẹ thì đang nấu ăn, cô mang túi nhót vào bếp.

Mặc dù trở về quê nhà, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Bắc Thành.

Dung Ẩn trở lại Bách Duyệt Uyển khi màn đêm đã buông xuống, căn nhà tĩnh lặng và thoáng vẻ trống trải.

Trước đây khi anh đi công tác, cô thường về căn hộ ở chung với bạn bè, nhưng lần này khác, cô đã dọn đồ đi luôn.

Vừa bước vào, anh liếc một cái, dễ dàng nhận thấy trong nhà thiếu đi một phần đồ đạc.

Anh nới lỏng cà vạt, tiến vào phòng thay đồ lấy quần áo.

Toàn bộ khu vực của cô đã hoàn toàn trống rỗng.

Dung Ẩn nhìn quanh, thoáng dừng lại.

Anh tiếp tục lấy đồ như dự định.

Lần trước khi anh về từ chuyến công tác, anh còn bảo cô trở lại từ căn hộ bạn bè.

Nhưng lần này cô đã dọn hẳn đi.

Căn nhà này là nơi anh mua tạm theo đề nghị của cô khi xưa, và giờ đây anh lại quen ở đây hơn.

Anh đi quanh nhà xem qua một lượt.

Vì đi vội, cô chỉ mang đi quần áo, còn vài món đồ nhỏ vẫn chưa kịp mang theo.

Toàn bộ trang sức anh tặng, cô đều để lại. Chúng vẫn yên lặng nằm trong những chiếc hộp, lấp lánh ánh sáng.

Giấy tờ căn nhà và chìa khóa xe mà anh tặng lần trước vẫn đặt trên bàn.

Anh khẽ nhíu mày.

Ngôi nhà đó có vị trí tốt, diện tích và nội thất đều ổn. Trước đây anh nghĩ nếu cô không muốn ở Bách Duyệt Uyển nữa thì có thể chuyển sang đó. Nhưng không ngờ cô để lại tất cả, rời đi gọn gàng, không vướng bận gì.

Ánh mắt anh dừng lại ở một hộp quà bên cạnh.

Quà anh nhờ Trợ lý Hàng gửi vào Lễ Tình nhân, cô cũng không mở.

Cô thậm chí còn chưa xem qua nó là gì, đã từ chối.

Có vẻ cô đã suy tính việc chia tay từ lúc đó.

Ánh mắt sắc bén của anh thoáng cụp xuống, rồi anh im lặng rời mắt đi.

Đêm quá yên tĩnh.

Cô không đợi anh về để gặp lần cuối mà đã đi mất.

Dung Ẩn đã từng thấy đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng, chứa đựng những niềm vui nhỏ nhặt khi nhìn anh, cũng đã từng thấy dáng vẻ cô yêu anh say đắm nhất.

Nhưng anh không thấy được vẻ mặt của cô khi nói lời chia tay và lúc rời đi.

Anh mím chặt môi, đi tắm và thay đồ.

Ngụy Thọ và mấy người hẹn gặp anh ở chỗ cũ.

Đêm Bắc Thành vẫn phồn hoa. Thời điểm này, cuộc vui chỉ mới bắt đầu.

Ngụy Thọ đón anh ở cửa, sóng vai bước vào, tiện miệng hỏi: “Sao chỉ có một mình cậu? Không dẫn Thanh Vãn đến à?

Anh đáp lại bằng một tiếng “ừ hờ hững.

Qua khúc quanh cuối cùng, chuẩn bị bước vào phòng bao, anh khẽ liếc một cái.

Lần trước ở đây.

Cô đã chủ động hôn anh.

Ánh mắt anh lặng lẽ.

Ngụy Thọ đẩy cửa phòng bao, anh cúi mắt bước vào.

Đêm nay họ bàn chuyện chính.

Dung Ẩn gọi vài ly rượu, cầm trên tay.

Thoạt đầu Huống Dã chưa để ý, nhưng khi quay lại nhìn thấy, vội lên tiếng ngăn cản, “Quá rồi đó.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng tối nay dường như anh có chút nặng nề.

Uống nhiều rượu thế này, càng nhìn càng thấy lạ.

Họ bắt đầu nói chuyện. Nhiều năm qua, Dung Ẩn đã xây dựng được mạng lưới quan hệ riêng, và trong thời gian này tình hình biến động liên tục, tất nhiên anh cũng phải hành động.

Nói chuyện được một lúc, Huống Dã thoáng dừng lại, nhìn anh: “Bên cậu mãi vẫn chưa đồng ý, không lâu nữa thôi, lão gia chắc sẽ gây áp lực đấy.

Dung Ẩn xoay ly rượu trong tay, nhắm mắt lại, chân mày lạnh lùng.

“Ừ.

Anh đã lường trước điều này.

Giờ cũng đang chuẩn bị sẵn sàng.

Biết rõ phía trước là núi dao, nhưng không tránh được.

Như lão gia đã nói, anh không thể bỏ hết những gì đã gây dựng bao năm, cũng không thể để Châu Việt sụp đổ, còn bản thân thì thong dong hưởng nhàn.

Cuộc đấu này chỉ là xem ai nhẫn tâm hơn ai.

Anh hiểu ý của lão gia, và trong những gia tộc như thế này, cũng không khó để thông cảm.

Lộ trình mà anh phải đi vốn dĩ là vậy.

Nhưng đột nhiên, anh lại muốn bước đi một con đường khác.

Nói xong việc, Dung Ẩn liếc nhìn xung quanh.

“Liễu Liễu không đến à?

“Không, dạo này im ắng lắm. Huống Dã nhếch miệng cười, ngậm điếu thuốc nói bâng quơ.

Ở An Thành, cuộc sống của Thư Thanh Vãn rất chậm rãi và bình yên, không dính líu đến những sóng gió nơi Bắc Thành.

Tình hình ở Bắc Thành quả nhiên như dự đoán của Dung Ẩn, không lâu sau đã có sự thay đổi chóng mặt.

Cục diện trở nên căng thẳng.

Như những mũi tên chĩa vào nhau, sắc bén lộ rõ.

Trong những ngày căng thẳng nhất, anh mỗi ngày chỉ ngủ chưa đến năm tiếng.

Áp lực từ tập đoàn Dung Thị đè nặng từng lớp, dồn dập không ngừng.

Đến ngày thứ bảy, ánh mắt Dung Ẩn thoáng nheo lại, đột ngột cầm lấy chìa khóa xe rồi đi thẳng ra ngoài.

Anh bỏ lại mọi thứ, không buồn quan tâm.

Chiếc xe của anh trực tiếp rời khỏi Châu Việt.

Trợ lý Hàng chỉ kịp quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.